- " Cô Lâm, theo như kết quả kiểm tra, chúng tôi chẩn đoán cô bị mắc bệnh ung thư xương."
Bác sĩ đưa mẫu báo cáo trong tay cho Lâm Tuệ San với một chút thương hại, tờ giấy mỏng nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
- " Nhưng đừng bỏ cuộc, nếu bây giờ cô chấp nhận điều trị thì có 30% cơ hội. "
Lâm Tuệ San tay run run nhận tờ báo cáo, khuôn mặt hốc hác trắng bệch, chỉ có 30% cơ hội thôi sao?
- "Nếu không điều trị, tôi còn sống được khoảng bao lâu?”
Bác sĩ nhìn cô, có lẽ cô do dự vì không đủ tiền chi trả cho khoản phí điều trị đắt đỏ, ông nói:
- "Cô Lâm, cô có biết bản thân đang mang thai không?"
Trái tim nhói đau khi vừa nghe không báo từ bác sĩ. Lâm Tuệ San cảm thấy có một quả bóng bay đang căng phồng trong tâm trí. Vượt quá giới hạn chịu đựng, quả bóng "nổ", cô ngã gục xuống...
Tại sao Chúa lại tặng cho có một “món quà lớn” như vậy vào lúc này?
Thấy Lâm Tuệ San căng thẳng mà không nói, bác sĩ thở dài, lương tâm của một vị y sĩ không cho phép giấu diểm, ông nói sự thật:
- "Nếu không điều trị, sẽ chỉ còn khoảng hai năm"
- "Vậy sao, tôi đã biết, cám ơn bác sĩ." - Lâm Tuệ San đứng dậy cảm ơn bác sĩ rồi rời đi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí rút di động ra và gọi cho một số điện thoại đã không liên lạc từ lâu. Lâm San nghĩ rằng cuộc gọi sẽ kết thúc mà không có lời đáp, hoặc nó sẽ reo lên mãi mà không có người nghe. Thật bất ngờ, đầu điện thoại bên kia rất nhanh đã được kết nối.
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của một người đàn ông vang lên. Mặc dù Lâm Tuệ San đã quá quen với điều đó, nhưng trái tim cô vẫn như bị bóp nghẹt.
- "Có chuyện gì vậy?"
- "Tôi đã có thai, nếu anh có ý định ly hôn thì hãy quay lại vào tối nay, có lẽ tôi sẽ đồng ý." - Nói xong, Lâm Tuệ San nhanh chóng cúp máy.
Điều mà Cố Đông Quân không thích nhất trong cuộc đời chính là bị người khác đe dọa, chưa kể rằng người đe dọa anh là Lâm Tuệ San. Đối với anh, thủ đoạn của cô thực sự rất ghê tởm.
Đúng như dự đoán của Lâm Tuệ San, Cố Đông Quân đến biệt thự từ sớm, ngay khi trời còn chưa tối.
- "Mở cửa ra!".
Cố Đông Quân vừa bước vào cửa đã cởi áo khoác và kéo cà vạt một cách bực bội. Giọng điệu rất tệ, như thể đối phương là một con chuột cống thấp hèn bẩn thỉu, sự thực là Lâm Tuệ San với con chuột cống ở trong mắt Cổ Đông Quân không có gì khác biệt.
Lâm Tuệ San mỉm cười chua xót, cô từ tốn bước tới giúp Cổ Đông Quân cởi áo khoác.
- "Có lẽ anh rất mệt mỏi sau một ngày làm việc bận rộn ở công ty. Tôi đã làm cho anh món súp trứng mà anh thích..."
- "Đừng có chạm vào tôi!"
Cố Đông Quân nổi một lượt da ngỗng, khuôn mặt đẹp trai biểu lộ sự chán ghét, anh khinh thường rũ bỏ người trước mặt.
Lâm Tuệ San bất ngờ bị đẩy ra, cô đứng như trời trồng, mặc cho người đàn ông ấy bước tới bóp cổ cô.
Cô không thể thở, đôi mắt đỏ ngầu, những giọt lệ nơi khoé mắt chuẩn bị lăn xuống.
Cố Đông Quân gắn giọng:
- "Đây là lựa chọn của tôi!"
- "Cố..." - Lâm San dừng lại vì bị Cố Đông Quân bóp mạnh cắt ngang.
Cô lắng nghe người đàn ông lạnh lùng mà tàn nhẫn này lên tiếng:
- "Trong điện thoại, cô nói với tôi cô đã mang thai, tôi đã yêu cầu thư ký mua thuốc phá thai, một người phụ nữ như cô không xứng được sinh con của tôi..."
Cầm viên thuốc phá thai trong tay, Cố Đông Quân bóp miệng Lâm Tuệ San, anh nhét thuốc và đổ nước vào miệng cô.
Lâm Tuệ San bị sặc nhưng Cố Đông Quân không buông, anh vẫn cầm ly nước đổ vào miệng cô, như muốn chắc chắn rằng cô đã nuốt nó.
Sau khi Lâm Tuệ San uống xong, Cố Đông Quân nhìn cô một thân chật vật, có vẻ tội nghiệp nhưng không đáng được thương, trong lòng anh không có một chút cảm giác tội lỗi.
Lâm Tuệ San đột nhiên ôm lấy chân anh:
- "Tôi bị bệnh, một căn bệnh rất nghiêm trọng, một căn bệnh nan y..."
- "Có phải vậy không?"
Cố Đông Quân quay sang một bên, chẳng thèm nhìn Lâm Tuệ San đang bối rối:
- "Vậy thì chúc cô sớm chết và siêu sinh!"
Đạp Lâm Tuệ San ngã ngửa, Cố Đông Quân rời đi Đông không ngoảnh lại.
Lâm Tuệ San quỳ trên mặt đất, nghĩ lại câu nói tuyệt tình của Cố Đông Quân “chết sớm và siêu sinh”. Anh phải ghét cô đến mức nào mới có thể nói ra được điều này.
Không tiếp tục nghĩ nữa. Cô chạy thẳng vào phòng tắm, dùng ngón tay móc cổ họng, móc cho đến khi cô thấy buồn nôn và nôn ra tất cả những viên thuốc phá thai.
Những viên thuốc nhổ ra mang theo máu, máu từ cổ họng.
Cùng lúc ấy, điện thoại di động trong túi Lâm Tuệ San reo lên, là Ngô Phương gọi tới:
- "Em gái yêu quý của tôi, tôi nghe nói cô đang mang thai?"
- "Không phải việc của cô!"
- "Tại sao không? Tôi đã chuẩn bị cho cô một món quà rất lớn!"
Lâm Tuệ San nheo mắt lại:
- "Cô muốn làm gì?"
- "Lúc đó cô sẽ biết ". - Ngô Phương cúp điện thoại với một nụ cười giả tạo.