Chương 190: Từ Uyển Nhan muốn ôm đùi Tân Dương Chân
Từ Uyển Nhan run lên, ngay cả khi muốn kêu cứu, cô ta cũng cảm thấy cổ họng bị một loại sợ hãi cực độ chặn lại, không thể phát ra tiếng!
Đây là tầng mười lăm! Nếu anh ta buông tay, cô ta sẽ rơi thành một vũng thịt trong tích tắc!
Toàn bộ trọng lượng cơ thể của Từ Uyển Nhan đều tập trung trên cánh tay của Tạ Đình Phong nhưng anh ta vẫn có thể không hề thay đổi sắc mặt kề sát vào mặt cô ta, dùng giọng điệu khiến người ta rợn tóc gáy nói từ tốn: “Trước kia Dư Cơ Uyển… cô ấy đã chết như thế này trong người dưới quyền của cô đúng không? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám quấy rầy Hoắc Cao Lãng, tôi sẽ cho cô nếm thử nghìn cách chết còn thảm hơn cô ấy”
Từ Uyển Nhan khiếp sợ vô cùng, cô ta liếc xéo nhìn xuống lầu, như thể nhìn thấy thi thể máu thịt be bét và chết không nhằm mắt của của Dư Cơ Uyển đang nằm trên mặt đất… Cô ta hoàn toàn bị dọa bể mật.
Thấy đã đạt được mục đích, Tạ Đình Phong nhanh chóng buông bàn tay to lớn của mình ra rồi nhanh chóng lùi lại một bước, tránh khỏi thân thể mềm nhùn ngã nhào trên mặt đất của cô ta. Điệu bộ kia giống như cô ta là virus gì đó vô cùng hôi hám và bẩn thỉu.
Cả người Từ Uyển Nhan run lên, da đầu bị dọa đến mức tê rần. Đến nói chuyện cô ta cũng không nói được thành câu, chỉ biết ngã ngồi phịch trên sàn nhìn anh ta sợ hãi Tạ Đình Phong chậm rãi vuốt vuốt chiếc áo khoác trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ của mình, dùng ngón tay mảnh khảnh lấy ra một gói khăn giấy ướt khử trùng. Anh ta cẩn thận lau hai bàn tay đã chạm vào Từ Uyển Nhan, sau đó chán ghét ném trên mặt đất trước mặt Từ Uyển Nhan.
Anh ta chậm rãi đi trở về phạm vi giám sát của camera, dù bận nhưng vẫn ung dung nói: “Cô Từ, như vậy chúng ta một lời đã định… Tạm biệt không tiễn.”
Không biết Từ Uyển Nhan đã mất bao lâu mới có thể đứng dậy trở lại trên sàn nhà lạnh lẽo, cô ta sợ hãi nhìn theo hướng Tạ Đình Phong bỏ đi, hàm răng vẫn còn đang run rẩy.
Người đàn ông này… thực sự rất kinh khủng, còn khủng khiếp hơn tất cả những tên tội phạm hung ác mà cô ta từng tiếp xúc!
Một người đàn ông có khí thế như vậy tuyệt đối không thể nào chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường! Cô ta không hề nghỉ ngờ, anh ta nói muốn cô ta chết… Nếu cô ta dám giẫm lên ranh giới cuối cùng của anh ta một lần nữa, anh ta nhất định sẽ nói được làm được.
Nhưng tại sao một người như vậy lại tình nguyện ở lại bên cạnh Hoäc Cao Lãng? Hoắc Cao Lãng có chỗ nào thu hút anh ta chứ?
Lại còn đúng lúc sau khi Dư Cơ Uyển chết thì anh ta đến… Chẳng lẽ là do Đường Hoa Nguyệt phái tới?
Nghĩ đến khả năng này, Từ Uyển Nhan lại cảm thấy tóc gáy vừa dịu xuống lại bắt đầu dựng đứng lên. Nếu như vậy, có lẽ không bao lâu nữa người đàn ông này sẽ biết được tất cả sự thật từ trong miệng Hoắc Cao Lãng!
Nếu đợi đến lúc đó, cô ta sẽ hoàn toàn kết thúc!
Không, cô ta không được ngồi yên chờ chết!
Nhưng mà… Cái cây to Hoắc Trình Viễn này không còn dễ dàng ôm được nữa, Hoắc Anh Tuấn càng ra sức tránh mặt không gặp cô ta, dùng sức của một mình cô ta thì có thể làm được gì?
Từ Uyển Nhan lo lắng tính toán trong lòng, còn ai có thể giúp cô ta đây?
Cho đến khi một bóng dáng nho nhã hiện ra trong đầu cô ta, đôi mắt của Từ Uyển Nhan đột nhiên sáng lên – Tân Dương!
Tân Á của Tân Dương là công ty duy nhất có thể sánh ngang với GS trong khoảng thời gian ngăn như vậy trong những năm gần đây.
Hơn nữa, đẳng sau anh ta là thế lực bí ẩn của gia tộc phương Tây. Cứ cho là cô ta và Hoắc Anh Tuấn thực sự sẽ đi đến tình trạng cá chết lưới rách đi nữa… Từ Uyển Nhan chua xót nghĩ, chỉ cần cô ta có thể khiến Tân Dương một lòng một dạ vì cô ta thì đến lúc đó cô ta vẫn còn có khả năng tự bảo vệ mình!
Về phần Đường Hoa Nguyệt tự cho mình là đúng kia, đến lúc đó cô có thể ở lại Tân Á hay không chẳng phải chỉ cần dựa vào một câu nói của Từ Uyển Nhan cô ta hay sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!