Chương 374
Nhà, hình như Hoắc Cao Lãng đã quên mất nhà trông thế nào sau khi cậu ấy bị suy sụp tinh thần dẫn đến khó nói.
Dần dà bệnh viện, phòng bệnh, phòng khám bệnh đã trở thành “nhà” của cậu ấy.
Cậu ấy đã từng thích những cuộc vui ồn ào nhưng lâu dần, qua nhiều đêm bị cái đau hành hạ, cậu ấy học được cách kiệm lời và sống một mình.
Giờ tự nhiên nghe bảo về nhà làm Hoắc Cao Lãng bối rối nhưng cũng vui sướng khó kiềm chế.
Đúng rồi, có ai trên đời không muốn về nhà đâu cơ chứ?
Tạ Đình Phong luôn nhìn sự thay đổi biểu cảm của Hoắc Cao Lãng sau khi Hoắc Anh Tuấn hỏi câu ấy. Thấy mắt cậu ấy †ỏa sáng mà trái tim Tạ Đình Phong tối dần.
Lãng nhỏ muốn về nhà.
Điều đó có nghĩa Lãng nhỏ muốn xa Tạ Đình Phong.
Móng tay chọc vào lòng bàn tay, cuống họng Tạ Đình Phong nghẹn ngào muốn nói mà lại chẳng biết lấy tư cách gì mà nói.
Bao nhiêu năm rồi Hoắc Cao Lãng không xoắn xuýt như bây giờ. Cậu ấy muốn về nhà vì sau khi ký ức ổn định, cậu luôn nhớ chuyện ngày bé của mình.
Đâu đâu trong sân vườn nhà họ Hoắc cũng có dấu chân chạy nhảy tung tăng của cậu ấy và anh trai. Ngày đó không khí có mùi ngọt, đó là quãng thời gian vô tư lự hiếm có trong cuộc đời cậu ấy.
Viện điều dưỡng có tốt thế nào vẫn lạnh lẽo, có quen mùi nước sát trùng gay mũi đến đâu thì nó vẫn luôn nhắc Hoắc Cao Lãng đây không phải nhà của bất cứ ai Hoắc Cao Lãng vò chăn khó nghĩ như đang do dự xem chọn thế nào. Mặc dù về nhà rất cám dỗ cậu ấy nhưng về nhà không có bác sĩ Tạ!
Sống trong viện quá lâu, Hoắc Cao Lãng đã quen với việc người đầu tiên cậu ấy nhìn thấy mỗi sớm mai và người cuối cùng cậu ấy nhìn thấy trước khi đi ngủ là bác sĩ Tạ.
Cậu ấy đã coi bác sĩ Tạ như người thân nhất. Nếu về nhà không có bác sĩ Tạ vậy cậu ấy không vui được nữa.
Bỗng nhiên một ý tưởng vẹn cả đôi đường xuất hiện trong đầu Lãng nhỏ: “Anh ơi, em có thể đưa bác sĩ Tạ về nhà cùng không ạ?” Hoắc Anh Tuấn ngây người, không ngờ em trai lại đưa ra yêu cầu chẳng liên quan thế.
“Bác sĩ Tạ có công việc và cuộc sống của cậu ấy, sao chiếm thời gian riêng được? Lãng nhỏ à, anh biết em và bác sĩ Tạ thân nhau nhưng làm vậy là không được.” Nói rồi anh nhăn mày, đưa về sống cùng? Lúc em trai bị chất độc của Từ Uyển Nhan tẩy não cũng không có thế này…
Có vẻ như đã coi Tạ Đình Phong là người nhà thật rồi.
Tạ Đình Phong cũng sững sờ, bàn tay buông thống trái tim bỗng đập trở lại.
Lãng nhỏ không muốn xa Tạ Đình Phong à?
Tạ Đình Phong nhắm mắt, chỉ cần vậy là đủ rồi…
Tạ Đình Phong xót xa: “Thật ra chuyện đó không thành vấn đề. Tôi chỉ chữa cho Lãng nhỏ ở viện điều dưỡng này, mặt khác cũng không có mấy bạn, không có người nhà nên cũng không có thời gian riêng. Bình thường tôi không chỉ ở lại viện làm bạn với Lãng nhỏ mà thật ra cũng là Lãng nhỏ an ủi tôi…
Lãng nhỏ cũng là bệnh nhân đầu tiên của tôi sau khi về nước, tôi muốn chữa cho khỏi hẳn”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!