"Làm sao anh biết tôi sợ gặp anh ấy?""Anh ta là chồng trước của cô, cô làm sao có thể không sợ?" A Nghị cười như không cười đánh giá vẻ mặt khẩn trương của cô, nói tiếp:
"Tạ Vân Triết, Lâm Trúc, Lâm Tử Y, những người này rất thân thiết…""A…!" Lâm Tử Hàn bịt tai hét ầm lên, trời ạ! Anh ta sao lại biết những chuyện đó? Anh ta rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện của cô? Tiêu Ký Phàm thì sao? Anh có đúng là hoàn toàn biết quan hệ của cô và Tạ Vân Triết hay không, cho nên mới an bài cho hai người gặp mặt?
A Nghị liếc mắt nhìn người bốn phía nhìn Lâm Tử Hàn như nhìn quái vật, cô hiện tại đang suy nghĩ gì anh có thể đoán được. Mắt thấy xe Tiêu Ký Phàm đã ra khỏi ga ra, anh túm hai tay Lâm Tử Hàn đang bịt tai, nói:
"Tiêu Ký Phàm cái gì cũng không biết, bởi vì anh ấy hy vọng cô có thể chính miệng nói cho anh ấy biết tất cả!"Lâm Tử Hàn lắc đầu, buông mắt xuống đau lòng nói:
"Nhưng tôi không thể nói cho anh ấy, sau khi nói cho anh ấy biết chuyện này, tôi sẽ mất đi anh ấy…""Tử Hàn!" Tiêu Ký Phàm đỡ hai vai cô, không giải thích được mà đánh giá cô, cô một người ở chỗ này khóc sướt mướt làm cái gì?
Lâm Tử Hàn sững sờ, nâng mắt lên kinh ngạc nhìn phía Tiêu Ký Phàm, lập tức nhìn liếc mắt bốn phía, bên cạnh sớm không có thân ảnh của A Nghị.
"Tử Hàn, em làm sao vậy?""Em… Em nghĩ đến anh bỏ lại em mặc kệ, về nhà một mình" Lâm Tử Hàn đau khổ nói dối, anh thực sự không biết thân thế của cô? A Nghị cũng biết, anh lại có thể không biết?
Tiêu Ký Phàm khẽ cười một tiếng, an ủi:
"Anh sao lại bỏ lại em chứ? Xin lỗi, vừa nãy bởi vì nhiều xe quá, cho nên, chậm một chút" Khi nói chuyện, ôm cô đi đến bên cạnh xe.
Thật là một đứa ngốc, cũng bởi vì như vậy mà một mình ở trong đám người khóc lên?
——>..