"Thư Tuyết! Con không cần mẹ sao?" Lâm Tử Hàn khẽ gọi rồi đuổi theo, bởi vì sợ hãi bị nữ hầu phát hiện dị thường, lại không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Duẫn Ngọc Hân ôm con vào xe.
Bên trong xe, Tiêu phu nhân cười đến thật vui vẻ, liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn thống khổ ngã ngồi bên cạnh cửa, nghênh ngang đi!
"Thư Tuyết…" Lâm Tử Hàn hô nhỏ trong lòng, tầm mắt càng ngày càng không rõ, thêm nữa, đầu óc cũng thiếu sức sống. Thân thể mềm mại trượt trên mặt đất, cuối cùng truyền vào tai cô, là một tiếng gọi của nữ hầu kèm thêm một tiếng lo lắng…
Đỗ Vân Phi một mạch quay về như bão táp, đóng sầm cửa xe sau đó khẩn cấp phóng đến phòng ngủ Lâm Tử Hàn. Phòng ngủ rất an tĩnh, Lâm Tử Hàn bị giày vò như người tàn tật lẳng lặng nằm ở giường lớn, nhìn liếc mắt, cũng không tìm được thân ảnh của Tiểu Thư Tuyết.
"Đứa nhỏ đâu?" Đỗ Vân Phi nắm cánh tay nữ hầu, lớn tiếng hỏi.
Nữ hầu vô tội mà lắc đầu, kinh hãi lui về phía sau một bước:
"Tôi… Tôi không biết, có một cô họ Duẫn tìm đến Lâm tiểu thư, khi tôi từ phòng bếp đi tới thì thấy Lâm tiểu thư ngã vào cửa"Đỗ Vân Phi cất bước đi tới bên giường, cúi đầu nhìn chân mày khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhíu chặt lại, nhịn không được đưa tay xoa chân mày cô, cười khổ nói:
"Tử Hàn, vì sao em ngay cả thời gian ngủ cũng khóc?"Mặc dù động tác của hắn rất ôn nhu, Lâm Tử Hàn vẫn tỉnh, thói quen đưa tay hướng bên kia giường lớn. Tiếc nuối chính là, không có Tiêu Ký Phàm, cũng không có Tiểu Thư Tuyết…
Một màn Duẫn Ngọc Hân ôm con đi kia xẹt qua trong óc, cô đột nhiên tỉnh táo, lý trí quay lại. Quay về phía Đỗ Vân Phi ôn nhu cười một cái:
"Tiểu Thư Tuyết làm cho em thực sự chịu hết nổi rồi, em chỉ nhờ bạn em đưa nó đi""Em muốn đưa nó về bên cạnh Lãnh Phong?" Đỗ Vân Phi kinh ngạc nói.
Lâm Tử Hàn gật đầu, cực lực dồn nén sự đau lòng, bình tĩnh nói:
"Nó ầm ĩ muốn ba ba, em căn bản khuyên không được""Em sao lại có thể ngốc như vậy?" Đỗ Vân Phi vụt tới túm cô từ trên giường lên, hổn hển nói:
"Lãnh Phong là trung tâm truy tìm của cảnh sát, vẫn không có chỗ ở cố định, hắn làm sao có thể chăm sóc tốt cho một đứa trẻ?""Anh ta có thể, anh không biết anh ta cưng chiều Tiểu Thư Tuyết biết bao nhiêu đâu, cho dù chết, anh ta cũng sẽ bảo vệ tốt nó" Lâm Tử Hàn nhịn không được cãi lại thay Tiêu Ký Phàm, không sai, Tiêu Ký Phàm chính là một người như thế, anh yêu Tiểu Thư Tuyết một chút cũng không ít hơn so với cô, giao con cho anh cô rất yên tâm, điều duy nhất không yên tâm, chính là người đàn bà Duẫn Ngọc Hân kia!
"Thế nhưng Lãnh Phong một ngày nào đó sẽ bị cảnh sát bắt giữ, xử bắn…""Câm miệng!" Lâm Tử Hàn trừng mắt với hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hắn vì sao phải liên tiếp nói với cô kết quả rất có thể xảy ra với Lãnh Phong chứ, trời biết cô có bao nhiêu hận nghe được như thế.
"Tử Hàn, em phải đối mặt với hiện thực, pháp luật là không nói chuyện tình cảm" Đỗ Vân Phi tiếp tục bắn tiếng đe dọa, phản ứng của Lâm Tử Hàn, khiến hắn đặc biệt thoả mãn, hắn cần thỉnh thoảng truyền thụ loại tư tưởng này cho cô, mới có thể làm cho cô triệt để bỏ Lãnh Phong.
Nước mắt chảy xuống từ tròng mắt trừng trừng của Lâm Tử Hàn, căm giận mở miệng nói:
"Nếu như thật sự có ngày đó, em sẽ mang Tiểu Thư Tuyết trở về"Đỗ Vân Phi thấy cô tràn đầy phẫn hận, vội giữ vai cô, dùng giọng nói áy náy:
"Xin lỗi, Tử Hàn, anh là quá lo lắng cho Tiểu Thư Tuyết, mới có thể không để ý cảm thụ của em nói ra những lời này"Thái độ chân thành của hắn khiến Lâm Tử Hàn xấu hổ, đã biết đang làm phiền phức người ta, còn chẳng biết tại sao mà phát hỏa với người ta, thật là quá không nên.
Buông mắt xuống, áy náy nói:
"Nên nói xin lỗi chính là em" Tiếp theo cười khổ một tiếng nói:
"Giao con cho anh ta cũng tốt, em không cần quan tâm, có thể không lo toan đi làm việc""Sau này đừng đi làm việc, thanh thản ổn định ở chỗ này, được chứ?"Lâm Tử Hàn nhìn vẻ mặt nhu tình của hắn, biết rõ ý tứ những lời này của hắn. Chỉ là, lòng của cô cũng sớm đã ở trên người Tiêu Ký Phàm, cho dù người đàn ông tốt như thế nào cô cũng không có hứng thú.
Để cho Đỗ Vân Phi hiểu rõ ý tưởng của mình, lắc đầu khẽ cười một tiếng:
"Em đã phiền phức anh công việc bề bộn như vậy, sao lại không biết xấu hổ muốn anh nuôi, hiện tại chỉ có một mình em, em có thể nuôi sống chính mình, hơn nữa, anh cũng nên tính toán cho mình một chút đi, cũng không thể vẫn độc thân tiếp như vậy""Tử Hàn, em không cần phải gấp gáp từ chối anh, anh vẫn nói câu nói kia, vẫn chờ em" Hắn không e dè mà nói ra lời trong tim mình.
Lâm Tử Hàn lại luống cuống, cô sợ nhất chính là đối mặt với người đàn ông thâm tình, bởi vì cô có thể hiểu được cái loại thống khổ khi không chiếm được tình yêu này.
—————
Biệt thự Tiêu gia. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.me
Một tiếng động cơ xe từ xa đến truyền vào trong phòng, sau đó là tiếng cổng lớn tự động mở ra. Duẫn Ngọc Hân vui vẻ, phiêu nhiên ra ngoài đón.
Xe Mercedes Benz dừng lại bên chân cô ta, thân thể lạnh lùng tàn bạo của Tiêu Ký Phàm liền xuất hiện ở trước mắt cô ta.
"Ký Phàm…" Duẫn Ngọc Hân xúc động quỵ đầu gối, hai tay ôn nhu vòng qua vai anh, vòng qua cổ anh. Thân thể mềm mại lén lút vùi vào trong ngực anh, rung động trong lòng.
"Em rất nhớ anh…" Cô ta không chút bảo lưu nào nói thẳng tâm ý của mình ra:
"Em mỗi ngày đều chờ anh trở về, cuối cùng cũng trông mong được anh về" Khi đang nói chuyện, thân thể càng thêm dán vào trong ngực anh cọ cọ.
Ngửi mùi thơm thanh nhã trên người cô ta, con ngươi lạnh lùng của Tiêu Ký Phàm xẹt qua một tia nhu tình, nhưng cũng chỉ thoáng qua. Ôn nhu mà lại lạnh lùng kéo cánh tay cô ta xuống, thoáng chốc đẩy cô ta qua bên cạnh. Bước hai chân thon dài trực tiếp đi đến phía Tiêu phu nhân sau Duẫn Ngọc Hân.
Tiêu phu nhân ôn hòa mà cười tươi, trên mặt tẫn lộ vẻ thân là người mẹ nên phải hiền lành, vui vẻ nói:
"Ký Phàm, con cuối cùng đã trở về, trở về là tốt rồi"Con ngươi sắc bén của Tiêu Ký Phàm phóng tới trên mặt bà ta, nói ngắn gọn:
"Con bé ở đâu?"