Cô ta nâng mắt lên trừng mắt với cô, nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng:
"Ai đưa cho cô?" Phần bản kế hoạch này ngoại trừ Tiêu Ký Phàm có, cô cũng không đưa cho người thứ hai, hơn nữa Tiêu Ký Phàm tối hôm qua tăng ca đến khuya.
Lâm Tử Hàn sợ hãi, nếu như nói cho cô ta là Tiêu tổng đưa, cô ta nhất định phải phát điên lên! Như thế, cô giả vờ tùy ý mà mở miệng nói:
"Là đạo diễn Từ đưa cho tôi".
"Anh ấy làm sao có thể có bản kế hoạch này? Tôi không đưa cho anh ấy!""Tôi cũng không rõ ràng lắm".
Duẫn Ngọc Hân nghi ngờ mà đánh giá cô, một lúc lâu sau mới không tình nguyện lạnh lùng nói:
"Đi ra ngoài đi!"Lâm Tử Hàn sau khi nhận được
"lệnh đặc xá" bước nhanh tới phòng làm việc của mình, nghĩ quay về phòng làm việc sớm thông qua ý này với Từ Nhạc Phong mới được, sau này đỡ bị lộ ra.
Từ Nhạc Phong nhìn thấy cô tiến đến, chỉ vào hai biển quảng cáo trên mặt đất nói:
"Tử Hàn, giúp anh đem hai hộp CD hướng dẫn này đến phòng làm việc của tổng tài đi".
"Nhiều như vậy?" Lâm Tử Hàn ngạc nhiên đánh giá hai cái hộp một lớn một nhỏ trên mặt đất.
"Em chọn hộp nhỏ thôi, hộp lớn để anh". Từ Nhạc Phong nói xong dọn phần lồi ra của chiếc hộp, đi trước. Lâm Tử Hàn quýnh lên, ôm hộp nhỏ đuổi theo.
"Đạo diễn Từ…" Cô chần chờ mở miệng, bộ dạng do dự muốn nói lại thôi.
Từ Nhạc Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn cô, mỉm cười trêu chọc:
"Thế nào? Muốn biểu lộ gì với anh?"Ai muốn biểu lộ với anh chứ! Lâm Tử Hàn mắng trong lòng, nhưng miệng lại cuống quít nói:
"Em nghĩ muốn nhờ anh giúp cho em một việc".
"Em nói đi".
"Nếu như giám đốc Duẫn hỏi về bản kế hoạch với công ty Dĩ Tinh, anh có thể nói anh đã cho em mượn tài liệu trên máy tính được không". Lâm Tử Hàn đuổi theo đến bên cạnh anh, cầu xin.
Từ Nhạc Phong không hiểu mà nhìn cô, nói:
"Vì sao? Rõ ràng là Ký Phàm đưa cho em".
"Em không muốn làm cho giám đốc Duẫn hiểu lầm thôi, cô ấy hiện tại có thành kiến rất lớn với em, nếu như biết là tổng tài đưa cho em khẳng định là tức giận đến ngất xỉu đi". Lâm Tử Hàn ai thán thở dài.
Từ Nhạc Phong nhìn cô chằm chằm, sau đó mỉm cười, nói:
"Ký Phàm đối với em rất tốt". Nguồn: https://trumtruyen.me
"Anh ta chỉ là không muốn lãng phí tiền điện thôi". Hôm qua anh ta nói như thế, nhưng nhớ tới anh ta đưa cô về nhà, trong lòng của cô vẫn còn rất cảm kích.
Lãng phí điện? Từ Nhạc Phong lắc đầu rồi bật cười, theo quan điểm của anh, việc này hình như không đơn giản như vậy đâu?
"Yên tâm, anh sẽ giúp em""Cảm ơn anh". Lâm Tử Hàn vui mừng nói cảm ơn, cuối cùng cũng yên tâm.
Duẫn Ngọc Hân vừa vặn bên trong phòng của tổng tài, Lâm Tử Hàn kêu rên lên một tiếng dưới đáy lòng, nghĩ mình tại sao ở đâu cũng đều có thể gặp cô ta đây.
Cô buông chiếc hộp xuống, nói:
"Tiêu tổng, giám đốc Duẫn, tôi đi về trước làm việc". Nói xong nhanh chóng chạy chậm mà chuồn đi.
"Tử Hàn…!" Từ Nhạc Phong vừa mới gọi khỏi miệng, đã không thấy bóng dáng của cô. Cười khổ mắng:
"Tiểu thỏ tử này, chạy trốn thật là mau".
"Nhạc Phong, từ khi nào mà anh săn sóc cấp dưới như vậy?" Duẫn Ngọc Hân đứng bên người Tiêu Ký Phàm mỉa mai nói.
"Anh hình như luôn luôn đối xử tốt với cấp dưới đó thôi?" Từ Nhạc Phong vô tội mà buông tay.
Duẫn Ngọc Hân cười nhạt, lập tức giả một bộ dạng tùy ý hỏi:
"Đúng vậy, ngày hôm qua Lâm Tử Hàn làm hỏng tài liệu trong bản kế hoạch, cô ta ngày hôm nay nói là anh lại đưa cho cô ta một phần bản gốc, em nhớ rõ bản kế hoạch của em không có đưa cho anh nha".
Từ Nhạc Phong sửng sốt, không nghĩ tới cô ta sẽ hỏi nhanh như vậy, nhanh chóng mà liếc mắt qua người đồng dạng đang nhìn mình – Tiêu Ký Phàm, ha hả cười nói:
"Ngày hôm qua khi Lâm Tử Hàn photo cho anh một bản, anh muốn đưa tài liệu cho khách hàng, tìm Tiêu Ký Phàm lấy".
Tiêu Ký Phàm hình như cũng không nguyện đi chạm vào loại rắc rối này, nghe anh ta nói như thế sau đó nhẹ thở hắt ra, xem ra Lâm Tử Hàn kia vẫn còn có lương tâm.