Vương Văn Khiết cưỡng chế lửa giận ngụ ở trong lòng, nhếch khóe môi lên, cười lạnh nói:
"Em vấp vào giám đốc Duẫn một bước, chẳng lẽ không xin lỗi người ta sao? Mẹ em không dạy em qua lễ phép cơ bản nhất sao?""Hả?" Lâm Tử Hàn dương miệng lên, nhất thời có chút phản ứng không kịp, chờ khi cô phản ứng kịp nhìn về phía Duẫn Ngọc Hân, cô ta đã sớm chuyển sang xanh mặt môi phát tím ra.
Cô cũng không thể đổ thêm dầu vào lửa nữa, lùi đến bên cạnh Vương Văn Khiết ngoan ngoãn đứng cạnh.
Duẫn Ngọc Hân tủi thân mà nhìn theo Tiêu Ký Phàm từ lúc đó đến giờ vẫn trầm lặng không nói, hi vọng anh có thể vì mình mà ra mặt nói chuyện, đáng tiếc người kia căn bản không có hứng thú với việc nhỏ bé này đó .
Lâm Tử Hàn cũng không liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm đứng đối diện, cùng mọi người đi lên tầng hai tám, Duẫn Ngọc Hân theo Tiêu Ký Phàm đi vào phòng tổng tài.
Sau khi đợi Tiêu Ký Phàm ngồi xuống ôm trọn lấy thân thể của anh từ phía sau, bất mãn nói ra:
"Ký Phàm, Vương Văn Khiết kia quá đáng ghét, anh cũng không thể cho cô ta thôi giữ chức vụ đó sao?"Tuy rằng hiểu chuyện đã xảy ra, Tiêu Ký Phàm vẫn không cảm thấy phiền chán hoặc bất mãn, anh luôn luôn dung túng với cô ta, ôn nhu cười nói:
"Vương Văn Khiết thông minh, năng lực làm việc cao, anh không có lý do gì để cho cô ấy thôi giữ chức vụ, không phải sao?""Nhưng mà cô ta luôn luôn nhằm vào em". Duẫn Ngọc Hân bất mãn hừ một tiếng, tựa vào vai anh.
Khi bàn tay nhỏ bé của cô ta không tính là dịu dàng đụng xuống, chỗ vai một trận đau đớn kéo đến, Tiêu Ký Phàm nhíu mày, kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh thiếu chút nữa đều muốn rơi xuống.
"Ký Phàm, anh làm sao vậy?" Duẫn Ngọc Hân lo âu đánh giá mi tâm (vùng giữa hai đầu lông mày) của anh đang nhíu chặt, anh đây là khó chịu ở chỗ nào?
Sau khi đau đớn giảm một chút, Tiêu Ký Phàm giãn vùng xung quanh lông mày ra, nói với cô ta:
"Anh không sao, em về trước đi chuẩn bị một chút lễ phát hành đi thôi".
"A, được". Duẫn Ngọc Hân nghe được Tiêu Ký Phàm còn nguyện ý đem công việc giao cho mình, tâm lý có một phần ấm áp dào dạt. Trên công việc, năng lực công tác của cô ta cũng không phải kém như vậy, chẳng qua là Tiêu Ký Phàm yêu cầu cao mà thôi.
Duẫn Ngọc Hân đi hướng tới phòng làm việc của mình, vừa lúc đụng vào Lâm Tử Hàn mới cắm hết hoa chuẩn bị trở về phòng làm việc, nguyên bản tâm tình chẳng phải phiền muộn sau khi nhìn thấy cô lại nhớ tới việc ban nãy.
"Giám đốc Duẫn". Lâm Tử Hàn cung kính chào một tiếng, chỉ sợ làm cho cô ta không hài lòng.
Chỉ tiếc người kia đang vào trúng lúc không hài lòng, khẽ mỉm cười nói:
"Lâm Tử Hàn, lễ phát hành quảng cáo đêm nãy vừa lúc thiếu một nhân viên vệ sinh có kinh nghiệm, cô hi sinh một chút ở lại nhé".
Lâm Tử Hàn sửng sốt, vô thức lắc đầu:
"Tôi đêm nay không rảnh, có thể xin nghỉ hay không?""Không thể!" Thanh âm lạnh lùng vang lên, Duẫn Ngọc Hân lướt qua cô, quay về phòng làm việc.
"Người phụ nữ xấu xa!" Dưới đáy lòngLâm Tử Hàn chửi một câu, cô ta trong phút chốc cũng không muốn cô sống dễ chịu! Tiêu thị nhiều nhân viên vệ sinh như vậy, làm sao có thể thiếu chứ! Nhất định là cố ý!
Tiểu Thư Tuyết của cô thật đáng thương, lại phải tăng ca theo mình, nghĩ tới đây, cô lại đột nhiên lại có loại kích động muốn khóc thật lớn.
Sau khi tan ca, Lâm Tử Hàn quả nhiên bị chị Lệ gọi vào tổ Vệ sinh, qua việc chuyển công tác, chị Thanh khách khí hơn với cô .
Khi đang quét sân khấu chữ T, điện thoại của Vương Văn Khiết gọi tới, để cho cô ra cửa đón người.
"Mẹ, dì Văn Khiết nói mẹ chọc vào nữ quỷ, có đúng hay không?". Khi trên đường quay về hiện trường lễ phát hành, Tiểu Thư Tuyết ngửa đầu hỏi.
Lâm Tử Hàn vội làm động tác im lặng đối với con bé, hạ giọng nói:
"Không được nói lung tung, cẩn thận bị nữ quỷ nghe thấy được sẽ ăn con".
"Mẹ, con muốn nhìn một chút nữ quỷ là dạng gì".
"Nữ quỷ sẽ ăn thịt người, con không thể nhìn".
"A". Tiểu Thư Tuyết nghĩ đến mà sợ lui lui cái cổ, Lâm Tử Hàn len lén nắm tay con bé chuồn mất tiến về phía hậu trường. Bởi vì dựa theo quy định công ty, người nhà không có khả năng tùy tiện vào công ty.
"Thư Tuyết ngoan, ngồi ở chỗ này không được di chuyển, chờ mẹ trở về biết không?" Cô nghiêm túc mà dặn dò. Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.me
Tiểu Thư Tuyết đánh giá gian nhà xa lạ này, rất hợp tác mà gật đầu. Lâm Tử Hàn lại hiểu rõ con bé, nhưng mà muốn con bé yên tĩnh ngồi ở chỗ này chờ, sau đó nhất định sẽ không mạo phạm.
Cứ thế quay người đối diện vẻ mặt hoài nghi của chị Lệ nói:
"Chị Lệ, chị ở phía sau sân khấu, phiền chị tiện thể giúp em trông con bé, đừng để cho nó chạy loạn khắp nơi".
"Đây là con của em?" Chị Lệ trợn trừng hai mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết, nhìn nhìn lại Lâm Tử Hàn.
"Ngoại hình có điểm không giống, đứa con này lớn lên giống ba nó". Lâm Tử Hàn hi hi cười nói, mọi người đều nói con trai giống mẹ, con gái giống ba, nhất định lớn lên giống ba nó.
Lập tức nói:
"Tiểu Thư Tuyết, gọi dì Lệ".
"Chào dì Lệ".
Chị Lệ sững sờ mà gật đầu:
"Ngoan, Tử Hàn em bận thì đi đi, chị giúp em trông".
"Cảm ơn chị Lệ". Lâm Tử Hàn cảm kích lớn tiếng nói, đi ra ngoài giúp một tay. Bởi vì là bạn hàng chính của Tiêu thị, cho nên sẽ có rất nhiều khách nước ngoài đến, tất cả cũng đều yêu cầu phải cực nghiêm ngặt.
Người đã tới không sai biệt lắm, Lâm Tử Hàn đang đặt đồ uống lạnh và bánh ngọt, Từ Nhạc Phong và Tiêu Ký Phàm đi đến từ cửa chính, liếc mắt liền thấy Lâm Tử Hàn đang bận việc
Từ Nhạc Phong sửng sốt, nghi hoặc đánh giá một thân quần áo lao động của cô nói:
"Tử Hàn, em tại sao lại ở chỗ này?"Lâm Tử Hàn bị giọng nói đột nhiên xuất hiện lại càng hoảng sợ, đứng thẳng người nói:
"Giám đốc Duẫn để cho em đến đây giúp đỡ, cho nên mới đến".
"Nhạc Phong, anh không phải là đau lòng chứ?" Giọng nói của Duẫn Ngọc Hân vang lên ở phía sau, mọi người đã nhìn lại qua cửa. Duẫn Ngọc Hân đang đỡ tay một vị phu nhân bươc tới hội trường.
Phu nhân toàn thân mặc lễ phục màu đen khí tức quý phái, nước da được chăm sóc thỏa đáng, ngược lại nhìn không ra tuổi tác. Lâm Tử Hàn vừa lúc gặp đại nhân vật thì chỉ nghe tiếng gọi nhàn nhạt của Tiêu Ký Phàm:
"Mẹ, mẹ tới rồi".
Thì ra là hoàng thái hậu của Tiêu thị, Lâm Tử Hàn gục đầu xuống, tiếp tục bắt tay vào làm việc.