Vẻ mặt Tiêu phu nhân càng ngạc nhiên mà nhìn về phía con trai mình, trời ơi, nó lúc nào sinh một bé gái xinh đẹp như vậy chứ? Nhưng, nếu như là thật, vậy thật tốt quá, bà đêm nay có thể ôm trở về nhà.
"Bé con! Cháu lại nói bậy bạ gì đó?" Duẫn Ngọc Hân hổn hển trách cứ, phải chết cô ta cũng không tin, Tiêu Ký Phàm lại có con gái lớn như vậy. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Còn không nói, ngoại hình thật rất giống". Tạ Vân Triết chưa e sợ thiên hạ không loạn mà vui cười nói,
"Nhìn ánh mắt kia, thực sự là cực kỳ giống".
Tiêu Ký Phàm trừng mắt liếc anh một cái:
"Anh không muốn ở chỗ này ngẩn ngơ chứ? Đừng để em tới tìm bảo vệ khiêng anh đi ra ngoài".
"Không! Không cần!" Tạ Vân Triết ha ha cười xua tay.
"Vân Triết, đâu giống chứ, em xem một chút cũng không giống". Duẫn Ngọc Hân mười phần ghen ghét trừng mắt với anh.
Tiêu phu nhân một lần nữa đánh giá Tiểu Thư Tuyết, kinh ngạc nói:
"Sao lại không giống? Bác thấy cũng rất giống nha, thực sự là càng nhìn càng giống!"Tiểu Thư Tuyết hiếu kỳ mà đánh giá đám người điên này, sau một lúc quan sát cảm thấy không thú vị, cúi đầu bắt đầu ăn tới chocolate nó thích nhất.
Các người cũng đừng nói giống đi! Vẻ mặt Lâm Tử Hàn đau khổ, dưới đáy lòng điên cuồng hô.
Tiêu Ký Phàm khẽ cười một tiếng, nói:
"Mẹ, mẹ nhìn đứa bé nhà ai cũng đều cảm thấy giống con trai mình, nếu như con có con gái lớn như vậy, còn không sớm ôm về cho mẹ nuôi".
Ôm đến chỗ khác nuôi, cũng tốt hơn để con bé theo người phụ nữ ngu ngốc Lâm Tử Hàn sinh sống rồi, anh một lần nữa liếc liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn chấn kinh quá độ, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ rõ ý cười mỉa mai.
"Ai nha! Tiểu tổ tông à! Cháu làm sao lại chạy đến nơi đây chứ!" Giọng nói hổn hển truyền đến, chị Lệ thân thể có vẻ hơi mập mạp chen vào đoàn người, bế Tiểu Thư Tuyết từ trên ghế xuống.
Một người cúi đầu xuống xin lỗi mọi người:
"Xin lỗi! Thực sự rất xin lỗi! Tôi tới đây đem con bé đi". Nói xin lỗi xong, kéo Tiểu Thư Tuyết ra khỏi hướng về sau sân khấu.
Trời ạ! Chị ấy chẳng qua là đi xuống dưới một chút, tiểu tử này làm sao lại bỏ chạy ra ngoài gây họa chứ?
"Con muốn ăn! Con muốn ăn chocolate…!" Tiểu Thư Tuyết vung vẫy chân tay, không nghe theo mà giãy dụa, chị Lệ bị dọa đến vội vàng tăng bước chân, cúi đầu yên lặng không tiếng động bước về phía sau sân khấu.
Tiết mục xen giữa nhỏ bé này cũng không ảnh hưởng đến trình tự bình thường của lễ phát hành, mọi người bắt đầu thân thiện như trước, nhiệt tình mà bắt chuyện, uống rượu.
Nguyên bản Duẫn Ngọc Hân một bụng tức giận sau khi đứa bé rời đi cũng lén lút thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra dáng tươi cười mỹ lệ.
Chỉ có Tạ Vân Triết đang không ngừng nhìn xung quanh hướng sau sân khấu, cười tà lấy khửu tay đụng vào trên người Tiêu Ký Phàm, dùng giọng điệu cực kỳ ái muội nói:
"Đứa bé này không phải là con của em chứ? Anh nói em ba ngày đi công tác hai nơi, hóa ra là đi sinh con".
"Anh có ham mê vu tội cho người khác từ khi nào thế?" Tiêu Ký Phàm liếc anh lạnh lùng nói, ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc nhìn hướng sau sân khấu, bất ngờ phát hiện ra tư tưởng của mình, thực ra một chút cũng không bài xích Tạ Vân Triết nói như vậy.
Tiểu Thư Tuyết đích thực rất đáng yêu, Lâm Tử Hàn đơn thuần, trong nháy mắt hiện lên trong ý nghĩ của anh. Anh vội vàng lắc đầu, nỗ lực đẩy những tư tưởng quái dị này ra.
"Nếu không con bé làm sao lại gọi em là ba ba!" Tạ Vân Triết không hề đem sự lạnh lùng của anh để vào mắt, tiếp tục trêu chọc. Thật vất vả mới bắt được cơ hội chế nhạo sự bất cẩu ngôn tiếu (không nói cười tùy tiện, nghiêm túc) của Tiêu Ký Phàm, anh làm sao lại tùy ý bỏ qua chứ.
"Đứa bé này có một thói quen không tốt, gặp ai cũng gọi ba ba". Tiêu Ký Phàm vô thức buột miệng nói ra lời giải thích, sau khi nói xong chính mình cũng rất sửng sốt, trông về phía Tạ Vân Triết đang mỉm cười càng thêm tà ác.
"Khẳng định là tâm lý không bình thường…" Anh không tình nguyện mà nói bổ sung thêm, nói Tiểu Thư Tuyết bị bệnh tâm thần, quả thực là không phải anh nguyện ý à! Haizzzz, đứa bé đáng thương!
Khi tới gần mười một giờ, lễ phát hành cuối cùng cũng tan cuộc, Lâm Tử Hàn kéo Tiểu Thư Tuyết đêm nay đặc biệt cho cô sự kinh hỉ lớn men theo cửa sau của tòa cao ốc đi ra ngoài.
Mãi sau khi không có bất luận kẻ nào lưu ý tới, cô mới vỗ ngực thở ra một hơi.
Hình bóng hai người một lớn một nhỏ đi trong bóng đêm, ánh sáng mờ của đèn đường chiếu vào trên mặt hai người bày ra sự sung sướng, Tiểu Thư Tuyết cầm que kem vừa nhảy vừa múa đi ở phía trước, Lâm Tử Hàn không chạy mà theo ở phía sau.
"Mẹ, mẹ nhanh lên một chút nha". Tiểu Thư Tuyết khanh khanh cười quay đầu lại hướng cô nói.
Lâm Tử Hàn một bên cầm điện thoại di động bấm lên số liên lạc, một bên bước nhanh đi theo phía sau con bé nói:
"Bảo bối, dì Văn Khiết không rảnh, gọi ai tới đón chúng ta đây?""Con muốn ba ba Đỗ!" Tiểu Thư Tuyết không chút do dự lớn tiếng nói.
"Vậy thì ba ba Đỗ, nhưng mà muốn con tới nói với ba ba nha". Sau khi Lâm Tử Hàn gọi điện thoại đã thông, cô đưa vào trong tai con bé như ném củ khoai lang nóng.
Tiểu Thư Tuyết thành thạo tiếp nhận điện thoại đặt ở bên tai, vẫn như cũ dùng giọng điệu vui sướng của nó nói với đầu kia điện thoại:
"Ba ba Đỗ, con và mẹ không về được, mẹ nói muốn nhân tiện bảo ba ba tới đón chúng ta…""Này…!" Lâm Tử Hàn sửng sốt, trừng mắt với bóng dáng con bé, nó lại muốn làm gì?!
Tiểu Thư Tuyết căn bản coi lời của cô như gió thoảng bên tai, nghiêng đầu nghiêm trang mà tiếp tục nói:
"Ba ba Đỗ, ba ba nói muốn tới đón mẹ? Không được, không được… Con và mẹ còn muốn đi xem cá heo biểu diễn nữa, ba ba Trương nói ba ba sẽ đi mua vé…" A? Phía trước làm sao không có đường? Nguyên bản đường vẫn còn rộng lại có thể bị bốn cái chân ngăn cản!
Mặc kệ, nhét điện thoại vào trong túi, hai tay nhỏ bé vịn vào để đi ra, thực ra là ngăn cách hai người qua hai bên. Truyện Khoa Huyễn
"Đừng!" Lâm Tử Hàn kinh hãi, làm gì có người dã man như thế! Hơn nữa chủ nhân của bốn cái chân… Lại có thể là Tiêu Ký Phàm và Duẫn Ngọc Hân! Trời ạ! Ngày nay vẫn còn thịnh hành việc tản bộ dưới ánh trăng sao? Ô…
"Này, cháu đang làm cái gì đó?" Duẫn Ngọc Hân bị đẩy lui ra khỏi bên người Tiêu Ký Phàm một bước, tức giận nói, lại là đứa bé đáng chết này!
"Cháu muốn đi qua!" Tiểu Thư Tuyết vô tội ngửa đầu lên, chớp cặp mắt to trong veo như nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân đang nhìn Tiêu Ký Phàm yên lặng phía sau, ngay lập tức vẻ mặt tươi cười mà nói ra, chuẩn bị nói tới một câu vô cùng thân thiết: Ba ba Tiêu.