Không kịp hô lên hai chữ
"Cứu mạng",
"Bịch" một tiếng vang lớn, đó là thân thể của chị và thang tre đồng thời nện lên trên đống chó, mèo, heo kia.
Sau khi Lâm Tử Hàn cùng Tiểu Thư Tuyết vừa đi vào sân thì thấy tình cảnh khổ sở này, một lớn một nhỏ hai người đồng thời sợ ngây người, há hốc miệng sững sờ mà nhìn chằm chằm một đống mảnh nhỏ trên mặt đất.
"Tiểu Thư Tuyết, chó, mèo, heo của con tất cả đã không còn rồi…" Lâm Tử Hàn ngơ ngác mà mở miệng nói.
"Người đâu cứu mạng…" Vương Văn Khiết nằm sấp giữa đống mảnh nhỏ hữu khí vô lực rên rỉ, Lâm Tử Hàn chết tiệt này, rốt cuộc là chó mèo của cô ấy quan trọng hay là mạng người quan trọng đây!
"Con muốn trư trư của con… Con muốn cẩu cẩu…. Ô…., dì Văn Khiết hư…" Tiểu Thư Tuyết giương miệng khóc lớn lên, thật vất vả mới lấy những thứ đó về được, còn chưa chạm tới đã nát rồi.
"Người đâu cứu mạng…" Vương Văn Khiết căm giận gia tăng âm lượng, Lâm Tử Hàn lúc này mới thoát ra khỏi suy nghĩ, vội vọt tới, đem chị từ trong đống mảnh nhỏ đi ra.
"Vương bát đản! Em tại sao lại mang nhiều hộp này hộp kia về làm gì! Ai ui… Tay của chị… Ai ui… Mặt của chị đau quá… không bị trầy xước mặt chứ… Ai ui…" Vương Văn Khiết vừa tức vừa nôn nóng rên rỉ, để Lâm Tử Hàn đỡ vào trong phòng.
"Không trầy, không trầy, ngoan…" Lâm Tử Hàn dụ dỗ, trong lòng lại lo lắng muốn chết, trên tay Vương Văn Khiết, trên chân, thậm chí trên mặt, khắp nơi đều là vết máu không đậm không nhạt, ít nhất phải biến dạng trong một tuần.
"Lâm Tử Hàn! Em có thể sớm dọn đến nhà Đỗ Vân Phi ở được không? Chị với em xung khắc! Ai ui… Đau chết mất…"Nhưng mà chị cũng phá hỏng các thứ mà, Lâm Tử Hàn chỉ dám nghĩ ở trong lòng yếu thế nói, tiếng khóc của Tiểu Thư Tuyết ngoài cửa một chút cũng không so hơn với sự khó nghe của khóc tang.
~~~~~~~~~~~
Ngày hôm đó Lâm Tử Hàn và Vương Văn Khiết giống như người bị cuộn băng toàn thân cùng đi vào phòng khách tầng một của công ty, bên cạnh truyền đến một tiếng cười trộm của phụ nữ:
"Nhìn xem, nữ vương đàn piano làm sao lại bị thương thành như vậy. Rất buồn cười đó".
Vương Văn Khiết nghe tiếng cười trộm phía sau, chớp mắt quay người lại, trừng mắt nổi giận với bọn họ nói:
"Thế nào? Nữ vương đàn piano không thể không cẩn thận ngã sao?"Lâm Tử Hàn cười một tiếng, cúi đầu xuống đi qua hai bên mấy cô gái đó, nhìn nhìn lại gương mặt dán đầy mảnh dán màu trắng, cố nén cười.
Trong thang máy, sau khi Duẫn Ngọc Hân nhìn thấy khuôn mặt của chị, vốn gương mặt cười đến giống như được ăn xuân dược càng thêm thoải mái hơn, thực sự là ông trời có mắt, cuối cùng đã thay mình trừng phạt cô ta. Nguồn: https://trumtruyen.me
"Văn Khiết, mặt của em làm sao vậy?" Từ Nhạc Phong cố nhịn cười hỏi, vết thương này để ý kỹ trông cũng quá đáng yêu đó chứ?
"Bị chó, mèo, heo cắn". Vương Văn Khiết tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cái gì?" Từ Nhạc Phong nghe không hiểu, nghi hoặc nhìn chằm chằm chị.
"Bị luân gian". Lâm Tử Hàn cố nhịn cười đến đau cả bụng, miệng nói.
Vương Văn Khiết cau mày, nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói:
"Lâm Tử Hàn, chị cho rằng em nên hổ thẹn mà đứng ở một góc phòng nào đó chứ, chí ít phải ngậm miệng thối của em lại". Hại chị thành như vậy, lại có thể còn cười được!?
"Chị cũng đập hỏng các thứ của em mà, Tiểu Thư Tuyết thật vất vả mới giành được con heo phấn hồng, kết quả bị người kia đập bể thành bột phấn hồng, tối hôm qua con bé vẫn khóc cả đêm". Lâm Tử Hàn cúi đầu nói.
"Đúng rồi, tối hôm qua quên hỏi em, em sao lại có nhiều đồ chơi như vậy". Vương Văn Khiết nhìn chằm chằm cô, tối hôm qua chỉ chú ý đến vết thương trên mặt mình, căn bản không để ý đến vấn đề này.
"Là…" Lâm Tử Hàn sửng sốt, ánh mắt có chút rối loạn, cô không nên đem việc biết Lãnh Phong nói ra chứ? Ánh mắt không cẩn thận chạm vào mặt của Tiêu Ký Phàm vẫn không lên tiếng. A? Anh tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn cô?
Vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt lại như lưỡi đao tập trung nhìn cô, cô không làm gì anh chứ? Nói sai cái gì sao?
"Đỗ – Vân – Phi mua". Cô không tự giác được mà mở miệng, cuống quít tách khỏi tầm mắt của Tiêu Ký Phàm.
"Một cặp điên rồ!" Thang máy
"đinh" một tiếng lên tầng cao nhất, Vương Văn Khiết mỉa mai nói, bước trước ra ngoài.
Lâm Tử Hàn và Từ Nhạc Phong cùng nhau trở lại phòng làm việc, thói quen cầm lấy cái chén của Từ Nhạc Phong giúp anh cho thêm sữa vào, tại phòng trà nước trùng hợp gặp trợ lý Tiểu Vân của Duẫn Ngọc Hân, đang ngồi chổm hổm trên mặt đất nhặt vật gì đó.
"Trợ lý Lưu, buổi sáng tốt lành". Lâm Tử Hàn lịch sự nói.
Lưu Tiểu Vân làm như không nghe thấy, đứng thẳng người lên kinh hoảng kêu lên:
"Trời ạ, nhẫn kim cương của ai vậy? Làm sao lại rơi ở chỗ này?"Ánh mắt của Lâm Tử Hàn nhìn lại về phía tay cô ta, quả nhiên là một chiếc nhẫn có viên kim cương rất lớn, cũng không biết là thật hay giả:
"Cô nói xem là ai đánh rơi?" Lưu Tiểu Vân kinh ngạc nói.
"Hỏi qua mọi người một chút sẽ biết thôi". Lâm Tử Hàn nói, nghĩ thầm trợ lý Lưu này lòng dạ cũng không xấu, nếu đổi lại là người khác, đoán chừng đã sớm bỏ vào trong túi của mình rồi.
"Thật đẹp, nhất định là được làm ra từ nhà thiết kế". Lưu Tiểu Vân hi hi cười đeo vào ngón tay, đáng tiếc là ngón tay quá to, căn bản không thể đeo vào.
"Aizzz, không đeo vừa, thử đeo vào tay chị xem có được không". Lưu Tiểu Vân không khỏi phân trần kéo tay Lâm Tử Hàn qua, đeo nhẫn kim cương vào trong tay cô.
"Các cô đang làm gì đó?!" Một tiếng rống giận vang lên từ phía sau, hai người phụ nữ bị dọa cho hoảng sợ, đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Duẫn Ngọc Hân ôm ngực dựa vào chỗ cánh cửa.
"Cư nhiên trong giờ làm giám trốn ra đây nói chuyện phiếm?" Duẫn Ngọc Hân nghiêng người đánh giá hai người, khi ánh mắt rơi vào trên tay Lâm Tử Hàn, kinh ngạc mà nắm lấy tay cô, reo lên:
"Vì sao nhẫn của tôi lại ở trên tay của cô?! Tôi rõ ràng đặt ở trên bàn làm việc!""Tôi…" Lâm Tử Hàn bị sự tức giận của cô ta dọa cho sợ hãi, nhìn về phía Lưu Tiểu Vân xin viện trợ, trong phòng trà nước rộng như vậy, không thấy bóng dáng của cô ta?
Trong đầu Lâm Tử Hàn ầm ầm một tiếng, trống rỗng, hóa ra tất cả đều là âm mưu!