Nghĩ tới cô mang một chậu nước nóng lại đó, cẩn thận tỉ mỉ mà bắt tay vào thay anh lau sạch mặt. Quần áo trong của anh ta cũng bị bẩn, phải thay lại.
Lần thứ hai giúp đàn ông cởi quần áo, tay cô vẫn còn có một chút run rẩy, lần trước là bởi vì Lãnh Phong bị thương, không có cách nào, nhưng mà, người đàn ông trước mặt này…
Từng cái từng cái nút nhỏ nhỏ được cởi ra, da thịt màu mạch nha của Tiêu Ký Phàm hiện ra trước mắt của cô. Lâm Tử Hàn lắc đầu, không để cho mình bị thân thể của anh làm cho mê loạn, vắt khăn bắt đầu thay anh lau người.
Đang bay lượn trong không gian suy tư, cô cảm thấy toàn thân thể mình đều bay lên không, đổi lại sau một giây bị một vật nặng đè lên.
Môi của anh chuẩn xác rơi vào trên môi của cô, lại nữa rồi! Lâm Tử Hàn một mặt quơ tứ chi giãy dụa, một mặt thầm nghĩ anh ta có đúng là đang giả bộ say hay không, làm sao mà việc này tới một chút cũng không hàm hồ.
"Buông ra, tôi đang lau người cho anh mà". Lâm Tử Hàn đẩy đánh người anh nói, thân thể của đàn ông ghé vào trên người của cô, môi cũng đình chỉ di chuyển, một lần nữa lại ngủ.
Vậy mà cũng có thể ngủ, Lâm Tử Hàn nói thầm, khi chuẩn bị đẩy anh từ trên người mình xuống, ánh mắt đột nhiên bị vết sẹo chỗ vai anh hấp dẫn.
Đó là một vết sẹo cỡ đồng tiền xu, hơn nữa xem ra hẳn là mới lưu lại. Vị trí chỗ vết sẹo này khiến trong lòng cô có một loại cảm giác khác thường, bởi vì cô nhớ kỹ Lãnh Phong bị súng bắn bị thương cũng chính là chỗ này, hơn nữa cũng không lâu trước đó.
Chỉ là, anh ta và Lãnh Phong tại sao có thể có vết sẹo cùng một chỗ đây? Lời nói của Đỗ Vân Phi thoáng chốc hiện lên trong đầu: Lãnh Phong là một sát thủ lạnh lùng không tìm được bất cứ tư liệu nào!!
Tìm không được bất cứ tư liệu nào?? Lâm Tử Hàn sững sờ nghĩ, tinh tế đánh giá lại vẻ mặt của Tiêu Ký Phàm, bọn họ căn bản ngoại hình không giống nhau, làm sao có thể là cùng một người? Không có khả năng!
Chăm chú hồi tưởng lại mỗi một lần ở chung cùng Lãnh Phong, tìm không được chút dấu hiệu nào có thể nói bọn họ là cùng một người.
Nhưng mà, vết thương kia là chuyện gì xảy ra? Lúc trước là cô tự tay xử lý vết thương cho Lãnh Phong, vết thương ở vị trí nào cô nhớ kỹ rõ rõ ràng ràng.
Vì để biết rõ chân tướng này, Lâm Tử Hàn suy nghĩ một chút, tránh ra khỏi dưới người anh, cúi người hé miệng, hung hăng mà cắn một cái tại bên cạnh vết thương của anh.
Tiêu Ký Phàm rất đau, khẽ nhíu đầu lông mày, không hài lòng nói:
"Em đang làm cái gì đó?"Lâm Tử Hàn sững sờ, buông miệng ra, bên cạnh vết thương kia đã được cô thành công cắn lưu lại một dấu đỏ thẫm. Cô nhanh chóng suy nghĩ một chút, ha ha cười gượng nói:
"Tôi… Tôi nhìn thấy vóc dáng của anh đẹp như thế, chịu không được thì hôn lên thôi".
Nói xong câu đó, chính trong lòng cô cũng muốn nôn mửa một trận.
"Cô hôn người ta như thế sao?" Tiêu Ký Phàm xoay người, lần thứ hai đặt cô ở dưới thân.
"Người ta… Người ta lần đầu tiên hôn người khác thôi, không hôn qua…" Giọng nói rất vô tội, rất thanh thuần, tiến vào trong ngực Tiêu Ký Phàm lại đặc biệt chói tai, căm giận mà bóp người cô, vị dấm chua mười phần nói:
"Lần đầu tiên? Đây không phải?" Anh vung tay lên, chỉ hướng TiểuThư Tuyết trong góc phòng.
"Nó…!" Lâm Tử Hàn cứng lại, cô bé là một việc ngoài ý muốn! Khi đó bản thân người cha chế tạo ra cô bé cũng không có hôn qua .
Lời này đánh chết cô cũng không nói, đôi mắt Tiêu Ký Phàm bị sương mù che chắn, cười lạnh nói:
"Quả nhiên rất ngây thơ, ngay cả khi nói dối cũng ngây thơ như vậy!""Tôi không có nói dối!" Lâm Tử Hàn kích động, nhịn không được vì mình mà biện giải. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Lẽ nào vẫn là hắn phục vụ cô?" Bên trong gian phòng, vị dấm chua thay thế mùi rượu nồng đậm.
"Tôi…" Tôi oan…! Lâm Tử Hàn vẻ mặt đau khổ, có cảm giác khổ nói không nên lời! Quá dằn vặt người khác rồi!
"Hắn ta mỗi ngày đều hôn em sao? Mỗi ngày đều ôm em như thế ngủ sao?" Tiêu Ký Phàm say, nói cũng chạm đến đại não, nhớ tới người đàn ông khác mỗi ngày đều ôm cô, mỗi ngày đều ở trên người cô hạ công phu, tim của anh chua xót đến khó chịu.
"Không có…" Lâm Tử Hàn ha ha cười gượng, nghĩ thầm dù cho cô làm gì cùng chồng trước của mình, anh cũng không cần phải tức giận thành như vậy chứ.
Nhưng mà trong lòng vẫn còn có một tia ngọt ngào, cười làm lành trấn an nói:
"Anh ta… Anh ta từ khi sinh ra đã mệt mỏi, không thể nào vận động yêu…""Câm miệng…" Giọng quát lạnh lùng.
Được, câm miệng! Chỉ sợ anh ta thích nghe, vẫn hỏi như thế nữa thôi!
"Hắn ta muốn em, em bằng lòng?" Lời nói chua xót không tự giác mà thốt ra, không phải bảo cô câm miệng sao? Sao lại còn hỏi.
"Tổng tài tiên sinh thân ái, nếu không thì ngày nào đó tôi gặp anh ta, giới thiệu cho hai người biết nhau, đàn ông cùng đàn ông nói chuyện này rất có cảm giác, đúng không?" Lâm Tử Hàn cố ý lảng tránh vấn đề của anh nói.
Tiêu Ký Phàm chán nản, cảm giác bây giờ cũng đã đủ cường thịnh, lại cảm giác nữa, anh chắc chắc cảm giác đến nội thương, sau đó thì hộc máu bỏ mình.
Cô trước đó không phải nói chồng đã chết được ba năm sao? Thế nào mà lúc này lại muốn giới thiệu cho bọn họ biêt nhau? Tiểu Vương bát đản này, miệng đầy lời nói nhảm!
Chính là, cô trước đây kết hôn qua không phải sao? Ạnh làm sao lại tức giận với quá khứ của cô được chứ? Kết hôn thực hiện chuyện vợ chồng là rất bình thường thôi.
"Em còn yêu hắn sao?" Anh nên quan tâm đến việc này.
"Hả?" Lâm Tử Hàn sửng sốt, vô ý thức lắc đầu, sau đó gật đầu, sau đó lại lắc đầu!
"Chết tiệt! Em đang bắt nạt tôi uống say có đúng hay không?" Tiêu Ký Phàm hạ giọng nổi giận gầm lên một tiếng, cô đây là đang chơi đùa với anh sao?
"Anh sao lại cảm thấy hứng thú với quá khứ của tôi như vậy?" Lâm Tử Hàn theo dõi anh hỏi, lẽ nào anh ta thực sự yêu cô sao? Mọi người đều nói sau khi uống rượu nói lời chân tình, lẽ nào anh ta cũng thế sao?
Tiêu Ký Phàm dừng nhìn ở cô, đúng, anh tại sao lại đem tâm tình của mình biểu hiện trước mặt của cô một cách lâm li tinh trí như thế chứ? Đây là biểu hiện thật không tốt, đặc biệt là với tác phong một tên sát thủ!
"Bởi vì tôi buồn chán". Anh xoay người xuống từ trên người cô, nằm sang một bên nhắm mắt dưỡng thần, âm thầm cảnh cáo bản thân, nếu như nhiều lời nói nữa nhất định sẽ thưởng bản thân hai phát súng!