Chương 1600
Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Quân: “Con xem con đấy, cô ta ngã bệnh con đi quan tâm cô ta, nhưng con ngã bệnh cô ta có quan tâm con hay không.”
Bắc Minh Quân biết “cô ta” trong miệng Giang Tuệ Tâm là ai.
Lúc này anh còn có chút sức lực, chống người lên: “Dì Tâm, cô ấy bệnh hoàn toàn là vì cứu con trai, lẽ nào tôi có thể thấy cô ấy vì thế mà sinh bệnh mà làm như không thấy?”
Lời Bắc Minh Quân không phải không có đạo lý, nhưng Giang Tuệ Tâm vẫn không vừa mắt với Cố Tịch Dao: “Cô ta có bệnh, hoàn toàn có thể đưa đến bệnh viện, đâu phải đưa về nhà làm gì chứ. Hơn nữa, nhiều phòng khách để trống như vậy nhưng lại không để cô ta ở đó, mà lần nào cũng để ở chỗ của con. Quân, con có thể xem nhẹ cảm nhận của dì, và dù hiện tại con và Phỉ Nhi chưa kết hôn nhưng Phỉ Nhi vẫn là vợ chưa cưới của con, con đã từng nghĩ đến cảm nhận của Phỉ Nhi chưa? Đúng là Cố Tịch Dao đã sinh cho con hai đứa con, nhưng dì cũng đã trả nợ cho cô ta rồi, như vậy cũng có nghĩa giao dịch giữa nhà Bắc Minh chúng ta và cô ta đã hoàn thành. Nhiều năm nay, dì ít nhiều cũng biết một chút về chuyện giữa con và cô ta, dì cũng không đi truy cứu, nhưng chuyện cho tới bây giờ, dì khuyên con nên suy nghĩ kỹ càng.”
Bắc Minh Quân khẽ gật đầu: “Dì Tâm, những chuyện này tôi đều hiểu. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Phỉ Nhi ngay bên cạnh Giang Tuệ Tâm, lời bà nói cô ta đều nghe được, nhưng cô ta cũng nhìn ra được dường như Bắc Minh Quân vẫn không có ý định buông tay Cố Tịch Dao.
Trong lòng như bị anh đâm mạnh một dao, lại như bị anh đẩy từ lầu cao muôn trượng xuống vực sâu muôn kiếp không trở lại được.
Cô ta khẽ kéo cánh tay Giang Tuệ Tâm, nhỏ giọng nói với bà: “Bà Bắc Minh, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi.” Giang Tuệ Tâm khẽ gật đầu, quay người được Phỉ Nhi đỡ đi lên tầng.
“Phỉ Nhi, tôi biết thái độ hiện giờ của Quân đối với người phụ nữ đó khiến cô cảm thấy rất đau lòng, nhưng cô nhất định phải nhớ kỹ, muốn thành đại sự thì lúc này phải chịu khổ hiểu chưa.”
Phỉ Nhi khẽ gật đầu: “Bà Bắc Minh, những lời bà nói tôi đều hiểu, nhưng bà cũng nhìn thấy tình hình hiện tại rồi đấy, đối với Quân mà nói, người quan trọng nhất là con trai, quan trọng thứ hai có lẽ chính là người phụ nữ đó. Bây giờ anh ấy còn chẳng buồn liếc nhìn tôi một cái, bà nói tôi ở lại nơi này còn có ý nghĩa gì chứ…” Cô ta càng nói càng nhỏ, hơn nữa cũng sắp bật khóc nức nở rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!