Chương 702
Sở Dung Triết rống lên: “Ê! Mặc gì cậu đánh tôi! Những gì tôi nói đều là sự thật! Cậu nghĩ rằng ai cũng biến thái như cậu à, vì giữ lời hứa năm xưa, vì trách nhiệm năm xưa mà chôn vùi hạnh phúc cả đời mình, ngoại trừ Bắc Minh Quân cậu ra, còn ai làm được nữa hả?”
“Đm thế mà cậu còn nói cho tôi biết Phỉ Nhi thê thảm đến chừng nào?!” Giọng nói lạnh lùng Bắc Minh Quân giống hệt như con dao băng.
Sở Dung Triết nhún vai, anh ta cách xa một thước, để tránh cho Bắc Minh Quân lại đánh mình…
“Là anh em tốt của cậu, là bạn thân của Phỉ Nhi, tại cậu luôn tỏ ra sẽ chịu trách nhiệm với Phỉ Nhi cả đời, rồi lạnh nhạt vô tình với những cô gái khác, chỉ biết bảo vệ Phỉ Nhi thật chu đáo thôi! Bắc Minh Quân, nhìn thái độ của cậu thì ai cũng nghĩ rằng cả đời này, người con gái mà cậu quan tâm nhất chính là Phỉ Nhi đấy! Huống hồ chi, cũng chính miệng cậu nói sẽ bồi thường cho người ta, không phụ bạc người ta, nhưng rồi lại vứt bỏ người ta trong viện mà không đoái hoài gì đến nữa. Cậu coi cô ấy là chó con hay gì? Nuôi cô ấy, vui thì đi thăm, buồn thì bỏ mặc! Cậu làm thế sẽ khiến cho Phỉ Nhi tổn thương lắm đấy biết không hả…”
“…” Bắc Minh Quân im lặng, lông mày của anh nhíu lại thật chặt, đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ do dự.
Rồi sau đó, anh châm một điếu thuốc lá…
Sở Dung Triết thở dài rồi lắc đầu, anh ta làm liều đặt tay lên vai Bắc Minh Quân: “Được rồi, người anh em, tôi nhận sai! Tôi không nên lắm miệng nói cho cậu biết Phỉ Nhi thê thảm đến mức nào… Nhưng sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt với vấn đề này mà thôi! Với lại không phải cậu vẫn luôn muốn cưới Phỉ Nhi sao? Bởi thế đừng trốn tránh nữa, nếu như Phỉ Nhi cứ tiếp tục u uất thế này thì nói không chừng sẽ tự tử thật đấy, đến lúc đó cậu hối hận cũng chẳng kịp…”
“…” Bắc Minh Quân vẫn im lặng, thi thoảng lại hút thuốc.
“Được rồi được rồi…Tôi biết cậu đang chần chừ cái gì rồi, cậu lưu luyến Tịch Dao chứ gì…Quá lắm thì làm anh em của nhau, tôi chịu chút thiệt thòi, giúp cậu tha cô ấy đi…” Sở Dung Triết cười tít mắt.
Khiến cho Bắc Minh Quân nhìn anh ta với ánh mắt sắc lẻm như dao!
“Muốn tha thì cũng phải tha về ổ của tôi mới được!” Anh hừ lạnh: “Sở nhị, tốt nhất là cậu đừng có ý đồ gì với cô ấy, đến nằm mơ cũng không được phép!”
Sở Dung Triết bĩu môi: “Nếu như Phỉ Nhi chỉ là một con thỏ, lọt vào hang sói nhà cậu cũng đành, dù gì người ta cũng không phản kháng! Nhưng Tịch Dao là con nhím, có gai đấy, cậu muốn tha coi chừng đâm cậu chảy máu đầy miệng bất kỳ lúc nào…”
Sở Dung Triết vẫn còn chưa nói dứt lời, đột nhiên…
Một tiếng ầm vang lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!