“Cố Tịch Dao, cô đừng hối hận!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến phát run!
Cố Tịch Dao cười rạng rỡ, lành lạnh phất tay: “Hợp tác với cô, tôi mới hối hận! Cô Tô đi thong thả, không tiễn!”
Ném xuống những lời này, cô khẽ mỉm cười, tay lại không chút lưu tình – –
Cạch ~!
Ngay trước mặt Tô Ánh Uyển, hung hăng đóng cửa lại!
Hoàn toàn ngăn cách Tô Ánh Uyển ra ngoài thế giới của cô và bọn nhỏ…
Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, khuôn mặt tươi cười lúc này hoàn toàn cứng ngắc, cô phun ra một câu: “Được lắm Bắc Minh Quân! Ánh trăng sáng của anh đến đoạt váy của tôi, bây giờ đến đào hoa nát của anh đến trêu chọc tôi! ! Đời trước tôi thiếu anh cái gì sao, hả? !” Cô lầm bầm lầu bầu nói một câu, mới tức giận xoay người – –
Quay đầu lại, một cặp con trai đứng trước cửa phòng ngủ.
Trình Trình như là một thân sĩ nhỏ lười biếng, tà tà tựa vào trường, không nói một lời nhìn Cố Tịch Dao.
Dương Dương dạng chân đứng, hai tay ôm ngực, vẻ mặt tức giận!
Hai anh em đều không lên tiếng!
Thần kinh Cố Tịch Dao căng thẳng!
“Ách… Cái đó… Các con còn chưa ngủ sao…” Cô liếc mắt nhìn trần nhà, trong lúc nhất thời không biết nên nhìn các con thế nào.
“Tại sao lại từ chối cái người sưn ni (Sunny) kia? !” Dương Dương cau mày, hiếm khi gặp được gương mặt nghiêm trang của nhóc này! Cố Tịch Dao nhìn chung quanh một chút, qua loa nói: “Cái gì mà từ chối không từ chối! Không còn sớm nữa, ngày mai các con phải đến trường nữa, nhanh về ngủ một giấc đi, hả?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!