"Mẹ chờ con ngủ lại về." Đêm nay là đêm đầu tiên Qua Qua ngủ một mình, Từ Hương Quyên sợ Qua Qua là một đứa bé sẽ sợ hãi, tính bồi Qua Qua, chờ Qua Qua ngủ rồi cô lại về buồng trong.
Lần đầu tiên Qua Qua ngủ một mình, có chút hưng phấn, vẫn luôn nói chuyện với mẹ.
Từ Hương Quyên cũng không ngăn cản mong muốn nói hết của Qua Qua, phẩy quạt hương bồ cho Qua Qua, làm người nghe của Qua Qua.
Chờ giọng Qua Qua dần thấp đi cho đến biến mất rồi, Từ Hương Quyên mới ngừng phẩy quạt hương bồ, đắp chăn mỏng cho Qua Qua xong, đóng kỹ cửa sổ rồi mới rời đi.
Chu Trình Ninh: "Quyên, Qua Qua có khóc không?"
Từ Hương Quyên đang đợi Qua Qua ngủ, Chu Trình Ninh lại chờ Từ Hương Quyên.
Vợ về rồi, anh lập tức dò hỏi tình huống.
"Anh cho Qua Qua là anh à?" Từ Hương cởi mái tóc dài, chải đầu trước khi ngủ.
Lúc cô tuổi trẻ ngủ sớm dậy sớm, tuy dinh dưỡng không đầy đủ lắm, nhưng có một mái tóc dài đen và dày này, không giống người trẻ tuổi, Qua Qua thường xuyên thức đêm đó, tối đến ngủ chưa bao giờ chải đầu, mỗi lần cô nhìn thấy cái đầu tổ chim kia đều phải nói vài câu.
Qua Qua lại đúng lý hợp tình, nói là chải đầu sẽ rụng một đống tóc, tóc con bé không nhiều lắm!
Đích xác, tóc Qua Qua còn không nhiều bằng cô bà mẹ này, Từ Hương Quyên nhắm mắt làm ngơ, nhìn con gái dùng các loại thuốc bảo vệ tóc, chống rụng tóc...... Dùng lắm thế cũng chẳng thấy được tí hiệu quả nào.
Còn tốt là Qua Qua rụng tóc cũng không phải quá rõ ràng, bằng không bà mẹ cô đây còn phải nghiên cứu thực đơn dưỡng sinh bảo vệ tóc vì con gái.
Chu Trình Ninh không phục, "Quyên, anh mới không khóc."
Từ Hương Quyên: "A Ninh, anh còn nhớ rõ lần Qua Qua khóc trước đó là khi nào không?"
"...... Không nhớ rõ." Qua Qua chắc chắn là ít bị vợ mắng, cho nên đều không khóc.
Vợ thật sự quá ôn nhu, trẻ con đều không sợ cô.
Từ Hương Quyên khui chuyện xấu hổ của người, "Nhưng em nhớ rõ lần anh khóc trước đó là khi nào."
Chu Trình Ninh: "Quyên, em đừng nói nữa, anh cái gì cũng không nghe được."
"Được thôi, em cái gì cũng chưa nói, ngủ đi." Chải tóc xong, Từ Hương Quyên tắt đèn nằm lên giường.
"Quyên."
Nghe âm điệu tình ý miên man thế kia, biết ngay là muốn làm gì, Từ Hương Quyên quay người đi, "Anh đừng gọi em như vậy."
"Vậy anh kêu thế nào?" Chu Trình Ninh ôm lấy vợ từ sau lưng, nói rồi thả xuống chiếc hôn mềm nhẹ sau tai cô.
Trong nhà có việc làm ăn nhỏ, anh cả ngày lo lắng trong nhà thâm hụt, bận bịu hơn một tháng, sự thật chứng minh, trong nhà tốt đẹp, cuộc sống cũng càng ngày càng rực rỡ.
Đã rất lâu rồi không ở bên Quyên thật tốt, hôm nay Qua Qua đi phòng khác ngủ, có thể tốt được 2 lần, nếu Quyên nguyện ý, 3 lần anh cũng được.
Từ Hương Quyên nhũn xương, trong đêm tối, cả khuôn mặt hồng thấu, "Anh muốn em nóng choáng à? Xáp lại gần như vậy...... Đừng đánh thức Ngưu Ngưu, chúng ta nhỏ tiếng chút."
...
"Ba ngủ nướng." Mới sáng sớm Qua Qua đã rời giường chạy vào buồng trong, nhìn thấy ba mẹ còn đang ngủ, câu đầu tiên chính là đang nói ba bé.
Tối hôm qua Từ Hương Quyên suy xét đến tới sáng có khả năng Qua Qua sẽ vào, nên không có gài cửa lại, chỉ là khép thôi, cho nên sáng nay Qua Qua mới có thể thông suốt đi vào.
"Qua Qua, mẹ đang ngủ, đừng đánh thức mẹ, đi về phòng mình trước đi, chờ lát nữa ba rời giường liền."
Chu Trình Ninh không dấu vết kéo chăn lên, che lại bả vai anh với vợ.
Từ Hương Quyên nghe thấy động tĩnh, muốn xốc chăn lên, chỉ là động tác của cô không mau bằng động tác kéo chăn lên che đến bả vai của người kế bên cô.
Ý thức dần dần thu hồi, hình như cô cơ hồ là không có mặc...... Dù sao cũng là mẹ già, Từ Hương Quyên chẳng hoảng loạn tí nào, yên lặng rúc vào chăn, đôi mắt không mở, thuận tiện nhéo lấy cánh tay cơ bắp chắc nịch của Chu Trình Ninh.
Lại sợ nhéo đau anh, xoa xoa.
Hậu quả của đánh thức mẹ hẳn là vô cùng nghiêm trọng, Qua Qua lập tức nhỏ giọng nói với ba, "Ba, ba rời giường nhanh lên, chúng ta làm việc sớm một chút, như vậy thì mẹ liền có thể làm ít việc chút, con đi làm việc trước đây."
Phân phó ba xong, Qua Qua rời đi, còn đóng cửa lại.
Xác định Qua Qua đi thật rồi, Từ Hương Quyên: "Qua Qua làm việc gì vậy?"
Chu Trình Ninh: "Anh cũng không biết."
Từ Hương Quyên: "Anh càng ngày càng năng lực à, quá tam ba bận, về sau anh còn dám... Em liền ngủ một phòng với Qua Qua, anh ngủ với Ngưu Ngưu đi."
Thật là đút no anh rồi, toàn mọc một thân sức lực.
"Không dám, về sau chỉ 2 lần."
"Mau mau rời giường đi xem Qua Qua đang làm gì đi." Không muốn thảo luận vụ mấy lần với Chu Trình Ninh.
"Quyên." Chu Trình Ninh không để cô đi.
"Sao anh lại tới nữa?" Từ Hương Quyên hỏng mất.
"Nhanh lắm, không gạt em."
"Không sợ Qua Qua lại giết về à? Tối nay em ngủ với Qua Qua......"
"Quyên."
Chu Trình Ninh biết vợ ăn một bộ này, chỉ cần anh dùng âm điệu thật ôn nhu gọi tên cô thôi.
Từ Hương Quyên hoàn toàn bại.
Rạng sáng Ngưu Ngưu tỉnh, sau khi dỗ Ngưu Ngưu ngủ rồi cô không thanh tỉnh, bị lừa một lần rồi, tối qua không phải không có...... Hiện tại cả người đều không được tốt lắm.
...
"Mẹ!" Qua Qua đang lau bàn thấy mẹ lại đây, lập tức tranh công, "Mẹ, con làm việc, không giống với ba, ba là đồ lười."
Ở trong mắt Qua Qua, chỉ có mẹ ngủ nướng mới không gọi là đồ lười, trước kia bé nướng trong ổ chăn đều sẽ bị ba gọi là đồ lười.
"Qua Qua, không thể nói ba như vậy, ba...... Ba con chỉ là một đồ lười." Thoáng nhìn thấy Chu Trình Ninh lại đây, Từ Hương Quyên lập tức sửa miệng, bước chân thong thả, chuẩn bị đi nấu bữa sáng.
Chu Trình Ninh sờ sờ cái mũi, lời vợ anh sẽ không phản bác.
Túm tóc sừng dê của Qua Qua là chính bé cột, xiêu xiêu vẹo vẹo, Từ Hương Quyên cột lại lần nữa cho con gái, ông chồng nhà mình thì phơi đó trước đi.
...
Chiều đến Vương Khánh đưa con gái lại đây, con gái với Qua Qua vào sân viện rồi, anh ấy liền không vào, mà nói chuyện với người lớn, "Quá quấy rầy hai người rồi."
"Không quấy rầy, Qua Qua với Tịch Tịch cũng có người bạn, chơi vui lắm, thầy Vương cậu ngồi xuống ăn chén bì lạnh đi, lúc này trời nóng, hợp ăn bì lạnh, ăn hạ nhiệt." Quay đầu lại anh lại bù tiền vào đi.
"Không cần đâu thầy Chu, tôi còn vội về, đi trước nhé." Vương Khánh đi gấp lắm, thật sợ cọ ăn cọ uống lại nợ nhân tình.
Tịch Tịch sẽ ở đây với Qua Qua 3 ngày, 3 ngày sau Vương Khánh lại đây đón.
Hai cô bé chơi trong phòng nhỏ non nửa tiếng, lại kết bạn chạy đến sân viện đối diện, tìm Miêu Miêu rồi.
Ở sân viện Miêu Miêu không có lâu như vậy, ba đứa bé cùng nhau lại đây.
"Mẹ, con muốn một chén bì lạnh." Qua Qua còn đổ tiền trong túi tiền cho mẹ, "8 mao tiền, mẹ, con với Miêu Miêu còn có chị Tịch Tịch ăn ở chỗ này."
Qua Qua chỉ cái bàn chiêu đãi khách.
Từ Hương Quyên nhận lấy một tay tiền lẻ, phân với giác đều có, phân là nhiều nhất, Qua Qua còn cầm 2 mao tiền trong đó thả lại túi tiền, "Mẹ, tổng cộng 1 tệ, con trả 8 mao tiền, còn thừa 2 mao tiền."
"Tính toán thì học tốt thật đó." Từ Hương Quyên chẳng sao cả, tự mình trộn một chén bì lạnh, bảo Chu Trình Ninh đi lấy 3 cái bát trà lại đây.
Ngô Thải Phượng nhìn thấy màn này, thật sự cảm thấy thần kỳ, "Qua Qua quá hiểu chuyện nha, còn biết mời khách."
Hai cái bàn bày ở đây, ngày thường cũng rất ít có khách ngồi ở đây ăn, Từ Hương Quyên không muốn để ba đứa bé ngồi chỗ khác, Qua Qua còn đưa tiền rồi chuyên môn đưa ra yêu cầu.
Rồi, người khách nhỏ đưa tiền nói cái gì cũng được, lần này chính là chảy máu nhiều đó, mới có 1 tệ đã tiêu xài đi bốn phần năm.
Từ Hương Quyên chia bì lạnh trong cái chén to vào ba cái bát trà, phân biệt bưng qua cho mấy đứa bé.
Vì là mấy cô bạn nhỏ nên cô liền không bỏ cay với rau thơm, khẩu vị bình thường, mọi người đều có thể tiếp thu.
Ba bé gái mỗi đứa cầm một chén, như vậy sẽ liền không có vấn đề.
Lúc các bạn nhỏ đang ăn, Qua Qua không quên gắp lên từng dạng một mà giới thiệu cho các bé là cái gì, giới thiệu xong đồ ăn liền vào miệng.
Như là mì căn, bé vốn là không biết, nhưng bé từng nghe ba mẹ nói qua, tự nhiên nhớ rõ.
Tịch Tịch với Miêu Miêu đều lộ ra biểu tình "Oa, thì ra là thế này", sau đó tiếp tục ăn.
Từ Hương Quyên cảm thấy Tịch Tịch với Miêu Miêu có thể trở thành bạn của Qua Qua không phải không có lý do.
"Mẹ!"
Không phải Qua Qua đang gọi mẹ, là Ngưu Ngưu!
Từ Hương Quyên vốn đang nhìn ba đứa bé ăn bì lạnh, đột nhiên nghe một tiếng như thế, ngơ ra rồi.
Ai gọi mẹ vậy?
Chu Trình Ninh kích động hơn Từ Hương Quyên nhiều, "Quyên, Ngưu Ngưu có thể nói, biết gọi mẹ rồi."
Qua Qua chưa đến 1 tuổi đã biết nói chuyện, Ngưu Ngưu qua tiệc tròn tuổi rồi, lại vẫn chỉ là đứa bé chỉ biết kêu, hôm nay rốt cuộc đã nói chuyện!
Người làm ba như Chu Trình Ninh đây không thể nói không cao hứng, gọi ai trước không quan trọng, mấu chốt là có thể nói, đại biểu cho trưởng thành, cách một mình một phòng đơn nhỏ không xa, đến lúc đó buồng trong thật sự chỉ có anh với vợ!
Từ Hương Quyên: "Em nghe rồi."
"Mẹ!" Thấy mẹ nhìn mình, Ngưu Ngưu cảm thấy gọi mẹ hữu dụng, lại gọi mấy lần.
"Ngưu Ngưu tìm mẹ có việc hả?"
"Mẹ!" Nhóc con chỉ biết ra sức mà gọi mẹ.
Từ Hương Quyên không đặc biệt dạy Ngưu Ngưu nói chuyện, Chu Trình Ninh cũng vậy, bắt Qua Qua thì bắt đến khá chặt, con trai còn nhỏ, không nghĩ ra dạy gì hết.
Nhóc hẳn là học chị gái, chị cứ gọi mẹ cả ngày, sợ người khác nghe không hiểu cô là mẹ con bé ấy.
Qua Qua: "Em trai là có em bé nhỏ biết nói, về sau đi nhà trẻ giống con, nhà của chúng ta không có đồ ngốc."
Em trai biết nói, Qua Qua không quên khoác lác.
Trước đó còn nói ba mi ngu ngốc đó, Chu Trình Ninh chửi thầm.
Miêu Miêu: "Rất thông minh giống Qua Qua, còn biết tính toán."
Tịch Tịch: "Đúng, thông minh giống Qua Qua."
Hai cô bạn nhỏ khác, ăn bì lạnh còn không quên cổ động.
Ngô Thải Phượng cười ha hả, "Qua Qua của chúng ta chính là thông minh, về sau Ngưu Ngưu phải thông minh giống chị vậy đó."
Từ Căn Sinh: "Qua Qua thông minh hơn so với con gái tôi khi nhỏ."
Từ Hương Quyên xem như con gái mà ba mình nói là chị hai.
Cô nghĩ, có phải nhà bọn họ thật chỉ có làm ba mẹ mới có thể đả kích con hay không nhỉ?
Hiện tại quả thực là hiện trường tẩy não cỡ lớn.
Ngưu Ngưu vẫn là ra sức gọi mẹ, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu lên, nhóc con mới dừng gọi mẹ, tiếp tục nói tiếng em bé.
Bé con ngồi lâu rồi cũng không tốt, Từ Hương Quyên bế mệt rồi liền đưa cho Chu Trình Ninh, để anh bế Ngưu Ngưu đứng trong chốc lát rồi lại thả Ngưu Ngưu trở lại đi, cô thì đi tiếp đón khách mới tới.
Được ba bế, Ngưu Ngưu vẫn gọi mẹ như cũ, đáng tiếc lúc này mẹ không trả lời nhóc.
"Mẹ!"
"Ba là ba, Ngưu Ngưu đừng kêu loạn." Chu Trình Ninh thấy Ngưu Ngưu gọi mình, lập tức nhỏ giọng sửa đúng.
Ba mẹ vợ ở đây, anh cũng không dám quá dữ với bé con.
Ngưu Ngưu mới học được một từ, đương nhiên phải dùng thường xuyên, quản không được miệng, bèn lấy ba đi luyện tập, kiên trì gọi mẹ.
"Ai da, ba đứa bé này, sao lại bỏ được cho tụi nó ăn bì lạnh?" Một bác gái lại đây, thấy ba bé gái ngồi ở trong lều ăn bì lạnh, lập tức cảm thấy đây cũng là nhà có tiền.
"Đứa nhỏ nó tích cóp tiền, tiêu tiền ăn ở đây, không có gì mà bỏ được hay không." Từ Hương Quyên đều lười đi nói lời dễ nghe với bác gái.
Bà bác này thường xuyên đi ngang qua, nhưng chưa từng mua bì lạnh chỗ này, rất nhiều lần đều là vào nói chuyện với "Người quen".
Hơn nữa bà bác này trọng nam khinh nữ mười phần, lúc trước cô sinh Qua Qua, cô nhớ rõ bà ta từng nói rằng, sinh món hàng bồi tiền.
Ngô Thải Phượng ám phúng, "Con cháu nhà bọn tôi hiểu chuyện lắm à, mời mấy đứa bé khác lại đây ăn, chính mình không có mấy mao tiền, cũng biết ăn thứ gì cũng phải trả tiền."