Anh cũng tự mình uống một ngụm nước, nói: “Sau khi lấy tiền thưởng về nhớ mời tôi ăn cơm đấy.”
Cô ở đằng sau vẫn còn đang chìm trong niềm vui đoạt giải của bản thân, nào còn chú ý đến những cái khác.
Đây là tiết mục đầu tiên mà cô biên đạo, có thể đạt được giải thưởng của đài truyền hình, cô đương nhiên vui vẻ rồi, không hề nghĩ ngợi lập tức gật đầu.
Một tuần sau, cô quả nhiên nhận được thông báo trong trường học, ngay cả giấy khen cũng gửi tới đây rồi.
Cô cầm phong bì, mặc dù không quá dày quá nặng nhưng cô cũng hết sức vui vẻ rồi.
Cô và bọn nhỏ cầm giấy khen cùng nhau chụp ảnh chung, cô gửi tin nhắn tới cho anh: “Tối nay em mời anh ăn cơm.”
Đúng lúc Tần Tri Châu cũng đang làm việc ở trường học, anh ta vỗ vỗ bả vai cô: “Chúc mừng em nhé, tiết đầu mục đầu tiên đã đạt được giải thưởng, thật là giỏi qua đi.”
Cô cong môi, ngượng ngùng cười cười, nhét điện thoại di động vào lại trong túi.
Tần Tri Châu đọc tin nhắn của cô, nói tiếp: “Có phải cô cũng nên mời tôi ăn cơm hay không?”
Điệu múa này của cô có rất nhiều người giúp đỡ góp sức, đương nhiên là cô phải cảm ơn bọn họ rồi. Cô gật đầu một cái, ra dấu với mọi người: “Cuối tuần mọi người cùng nhau đi ăn đồ nướng đi.”
Mọi người có ăn, đương nhiên tất cả đều cảm thấy rất vui vẻ.
Cô giao phần tiền thưởng mà bản thân nhận được kia cho giáo viên chủ nhiệm, giữ lại cho bọn nhỏ đi, đoạt giải là vui rồi, tiền bạc gì đó cô cũng không cần.
Thật ra Tần Tri Châu rất muốn hai người ăn cơm riêng, anh ta có vẻ hơi thất vọng, nhưng cũng không đến mức quá đỗi thất vọng, từ từ rồi sẽ tốt thôi, về sau anh ta vẫn còn có cơ hội.
Anh ta cười nhìn cô thu dọn đồ đạc gì đó trên bàn, chuẩn bị tan ca, nói: “Hay là để tôi đưa cô về nhà nhé?”
Cô lắc đầu, tỏ vẻ cảm ơn anh ta, đồng thời uyển chuyển từ chối.
Tần Tri Châu lại một lần nữa thất vọng, anh ta đã vài lần muốn đưa tiễn cô, nhưng đều bị cô từ chối.
Ban đầu, cô nói muốn mời Phó Tử Uy ra ngoài ăn cơm tối nay, nhưng mà bên nhà cũ của nhà họ Phó lại gọi điện tới, muốn bọn họ trở về ăn cơm. Cô ngồi trên tàu điện ngầm đi được nửa đường, trên đường đi xuống xe, sau đó lại ngồi lên xe của Phó Tử Uy.
Phó Minh Viễn không có ở trên xe, cô gài dây an toàn lại, hỏi con trai đâu, anh đáp: “Tài xế trong nhà đã đi đón thằng bé trước rồi,”
Cô cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc cô tới nhà cũ của nhà họ Phó, cô mới hiểu ra, tài xế không phải chỉ đi đón mỗi mình Phó Minh Viễn, mà còn có cả Kim Gia Hân nữa. Cô ta và Phó Minh Viễn đang ngồi trên tấm thảm dưới đất, cùng nhau nô đùa. Kim Gia Hân vừa nhìn thấy Phó Tử Uy thì lập tức đứng lên, vuốt thẳng lại nếp nhăn trên váy.
“Ngài Phó, mợ chủ Phó, hai người đã tới rồi đấy à.”
Cô nhìn đến dáng vẻ thục nữ của Kim Gia Hân, ánh mắt cô ta thẹn thùng nhìn anh, sau đó lập tức cúi thấp đầu xuống. Cô vốn đã không thích quay về nhà họ Phó, cố gắng kìm nén lại bóng ma trong lòng.
Dụng ý của bà Trác Vân Nhã đã rõ rành rành ra đấy rồi.
Phó Minh Viễn nhìn thấy mẹ, lắc lư cái thân nhỏ mập mạp, lúc la lúc lắc chạy tới đòi cô ôm cậu bé một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!