Phó Tử Uy nhìn thoáng qua Kim Gia Hân một cái, cô ta khẽ cúi đầu có chút ngượng ngùng cười nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát cả, có thể giúp được anh Phó, là cháu đã rất vui vẻ rồi ạ.”
Bà Trác Vân Nhã hài lòng gật đầu một cái, nhìn lướt qua phòng ăn, nói: “Người làm đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta đi ăn tối trước đã.”
Mọi người di chuyển đến phòng ăn.
Thời điểm Tô Khiết Quỳnh ôm Phó Mình Viễn ngồi vào bàn ăn, bà Trác Vân Nhã ngăn Phó Tử Uy lại, hất hất cằm chỉ về phía chỗ ngồi của bọn họ: “Săn sóc cô Kim một chút, đây là lần đầu tiên con bé tới nhà chúng ta ăn cơm đấy.”
Tô Khiết Quỳnh bất chợt khựng lại, cô liếc nhìn Phó Tử Uy sau khi nghe vậy thì tự mình ngồi xuống, trong lòng cô cười tự giễu.
Cô vẫn còn là mợ chủ Phó đấy sao...
Phó Tử Uy ngồi xuống cạnh cô, Kim Gia Hân thì ngồi ở phía bên kia của anh.
Sau khi người một nhà ngồi xuống bàn ăn đông đủ, Tô Khiết Quỳnh hơi rũ mắt, chờ vợ chồng Phó Sơn Nam động đũa trước.
Trên bàn có thêm một người ngoài, bầu không khí có chút khác biệt so với những lúc bình thường.
Bà Trác Vân Nhã liếc nhìn Phó Sơn Nam, Phó Sơn Nam cười cười nói: “Đều là người quen cả, cho nên cũng không cần khách sáo, cô Kim thích ăn cái gì thì cứ ăn cái đó nhé.”
“Đúng vậy, cháu cứ xem nơi này như nhà mình nhé.” Bà Trác Vân Nhã bổ sung thêm một câu, sau đó nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Khiết Quỳnh đang ngồi bên tay trái bà ta.
Tô Khiết Quỳnh hơi cố gắng nhếch môi, cười một cái với Kim Gia Hân, gật đầu.
Lúc này, cô chợt cảm thấy vui bởi vì mình là một người câm, không cần phải nói ra những lời trái với lương tâm.
Người một nhà sao?
Có lẽ, ở trong lòng bọn họ, cô mới là người ngoài nhỉ...
Kim Gia Hân được vợ chồng Phó Sơn Nam ám chỉ một cách rất công khai, tất nhiên là trong lòng rất vui vẻ, nhưng cô ta cũng sẽ không dại đột mà vểnh cái đuôi lên đến tận trời. Cô ta cười nói: “Cảm ơn ngài Phó, cô Trác Vân Nhã, vậy thì cháu sẽ không khách sáo đâu ạ.”
Mặc dù Phó Tử Uy đã sớm một tay che trời ở trong giới kinh doanh, hơn nữa còn lợi hại hơn Phó Sơn Nam nhiều. Thế nhưng ở tập đoàn Phó Nam, người cầm lái chính vẫn là Phó Sơn Nam, cho nên khi có hai bố con họ ở cùng nhau, cách xưng hô của những người khác sẽ hơi khác nhau một chút.
Kim Gia Hân biểu hiện một cách tự nhiên phóng khoáng khiến cho vợ chồng Phó Sơn Nam rất hài lòng. Trên bàn ăn, mọi người cùng nhau vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí cũng có thể coi hài hoà.
Tô Khiết Quỳnh chỉ im lặng ăn cơm và chăm sóc cho Phó Minh Viễn. Không biết cậu bé bị làm sao, hôm nay không chịu ăn nhiều cơm, bàn tay bé nhỏ đẩy cái muỗng cơm mà Tô Khiết Quỳnh đưa đến bên miệng ra: “Không ăn nữa đâu, con no rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!