Tô Khiết Quỳnh cười cười, ra hiệu cho anh ta.
“Sao lại thế được, ở nhà có chút chuyện nên tôi mới đến muộn.”
Tần Tri Châu khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì quan trọng sao? Có cần tôi giúp một tay không?”
Tô Khiết Quỳnh lắc đầu, cười với anh ta một tiếng, gắp một miếng cánh gà nướng trong bàn ăn lên lắc lắc.
“Tôi không sao, anh cứ làm việc của mình đi, tôi ăn trước đây.”
Từ bệnh viện trở về, cô đút Phó Minh Viễn ăn cơm nên cô còn chưa kịp ăn.
Tần Tri Châu nhìn cô một cái, anh ta học về tâm lý, Tô Khiết Quỳnh có chuyện gì hay không anh ta có thể nhìn ra được, nụ cười của cô mang theo nét miễn cưỡng, rõ ràng cô đang không vui.
Tần Tri Châu cũng không nói gì nữa, để lại cho cô không gian riêng của mình.
Thời tiết rất đẹp, gió thổi nhẹ nhàng, Tô Khiết Quỳnh nhìn một bụi hoa hướng dương mọc cao ở cửa mà ngơ ngác sững sờ.
Mà bên kia, sau khi Phó Tử Uy nói chuyện điện thoại cùng Kiều Vân Anh xong, tâm tình không hiểu sao lại có chút buồn bực.
Trong phòng họp, giám đốc bộ phận của dự án đang say sưa nói về màn thuyết trình của nhân viên, những bức ảnh có độ sắc nét cao trên đây chính là những danh lam thắng cảnh và phong tục nổi tiếng của đất nước Tây Ban Nha, ánh mắt Phó Tử Uy lại nhìn chằm chằm chậu cây nhỏ trên bàn hội nghị, sắc mặt không tốt lắm.
Sau khi giám đốc bộ phận của dự án trình bày xong, phòng họp bỗng nhiên trầm mặc.
Tập đoàn Phó Nam rất đề cao văn hóa ngôn luận doanh nghiệp, cho phép những người khác có thể nhận xét trước.
Sau một hồi thảo luận nảy lửa, các bên tranh chấp đều không quyết định được phương án, quyết định cuối cùng liền rơi vào tay Phó Tử Uy.
Ánh mắt mọi người đều nhìn qua anh, Phó Tử Uy từ đầu tới đuôi không mở miệng nói chuyện.
“Tổng giám đốc Phó?” Kiều Tuấn Anh nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Cũng chỉ có anh ta mới biết được, Tổng giám đốc Phó mà mọi người đặt kỳ vọng bây giờ đang sững sờ.
Phó Tử Uy nhướng mắt lên, ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo, bắn thẳng vào phía giám đốc bộ phận của dự án: “Phương án này ông lấy ở đâu ra vậy? Chính ông có xem qua, suy nghĩ tỉ mỉ qua hay là do nhân viên của ông làm, trong cuộc họp, ông chỉ nhìn vào powerpoint để giải thích cho tôi thôi?”
“Những hình ảnh kia, tùy tiện ấn vào một website trên mạng cũng có thể thấy, tất cả những nơi này khách du lịch đều đi chán cả rồi, ông nói cho tôi biết, chính ông đã đi qua mấy lần rồi?”
Vừa nói, ánh mắt anh lạnh như băng lướt qua mấy người cấp cao đang ngồi xung quanh một chút: “Mấy cái phương án này cũng đáng để các người tranh luận, các người có phải đang quá lãng phí thời gian không!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!