Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xã hội bây giờ, từ người già bảy tám mươi tuổi đến học sinh tiểu học ai cũng đều có điện thoại riêng, các ứng dụng điện thoại cũng được sử dụng rộng rãi. Phát triển ứng dụng dành cho người câm điếc có thể giúp họ giải quyết vấn đề giao tiếp hằng ngày, là một hạng mục rất có ích cho xã hội.

Trên thị trường, không phải không có ứng dụng chuyển giọng nói thành văn bản, nhưng hệ thống chưa ổn định, các chức năng không đủ mạnh để giải quyết các vấn đề giao tiếp hàng ngày của người câm điếc.

Khi Tô Khiết Quỳnh nghe điều này, cô đã phần nào hiểu được ý định của anh ta khi muốn làm ra ứng dụng này.

“Tôi nghĩ cô hiểu rõ nhu cầu của những người câm điếc nhất, vì vậy tôi muốn nhờ cô giúp đỡ. Cô có thể giúp tôi không?”

Kỳ Minh Dương trực tiếp nhìn Tô Khiết Quỳnh, không có ý cười nhạo cô, ngược lại còn rất chân thành.

Tô Khiết Quỳnh cũng biết rằng anh không hề phân biệt đối xử với cô, trong số những người cô quen biết, anh ta là người duy nhất đứng trước mặt cô nói rằng ngôn ngữ ký hiệu của cô rất đẹp.

Nếu thật sự có ứng dụng hữu ích như vậy, tất nhiên đó là một điều tuyệt vời.

Không ai hiểu rõ nỗi đau ngôn ngữ của người câm điếc hơn cô.

Cô gật đầu đồng ý với anh ngay lập tức.

Trên đường đi, Kỳ Minh Dương cùng Tô Khiết Quỳnh trao đổi rất nhiều, lần đầu tiên Tô Khiết Quỳnh nói ra suy nghĩ của mình.

Cô ấy hy vọng chuyển đổi giọng nói có thể thể hiện các cảm xúc khác nhau dựa trên các dấu câu mà cô nhập vào. Nếu chỉ là một giọng nói bằng bằng thì nó sẽ không khác gì một máy đọc cứng nhắc.

Phải có ngữ điệu tức giận, có ngữ điệu vui vẻ, cũng có ngữ điệu buồn bã, cũng giống như một con người bình thường, phải có vui, giận và buồn.

Cô cũng hy vọng các từ sử dụng thường xuyên sẽ được lưu trữ trong chương trình có thể truy xuất nhanh chóng bằng cách sử dụng các phím tắt một, hai, ba và các phím tắt số khác, không phải tìm kiếm từng từ một.

Hơn nữa, thời gian chuyển đổi phải nhanh chóng, nếu không những người khác sẽ không đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

Khi tàu điện ngầm dừng ở ga cuối, hai người cùng nhau bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, Tô Khiết Quỳnh đưa Kỳ Minh Dương đến trường và giới thiệu anh ta với hiệu trưởng.

Nếu đến đây thường xuyên, anh ta có thể hiểu rõ hơn về nhu cầu của những người câm điếc.

Tiếp thu ý kiến của quần chúng mà.

Hiệu trưởng đã thật sự vui mừng khi biết về dự án này và nói rằng ông ấy sẽ hết sức ủng hộ nó. Trước hết, ông ấy đề nghị Tô Khiết Quỳnh hợp tác và giúp đỡ anh ta trong công việc.

Khi tiễn Kỳ Minh Dương ra khỏi trường, Tô Khiết Quỳnh đã mỉm cười và bày tỏ lòng biết ơn của mình.

“Tôi không nghĩ rằng anh vậy mà lại làm hạng mục có ích cho xã hội đấy.”

Làm phúc lợi công cộng là làm không có thù lao, không có thù lao lợi nhuận còn sẽ phải trả tiền cho việc đó. Nhà họ Kỳ làm ăn nổi tiếng trong giới kinh doanh, là một trong số nhà giàu có quyền quý ở thành phố Bắc Vân.

Nếu không lúc trước nhà họ Tô không gặp khó khăn, bố và anh trai cô cũng sẽ không tính đến việc nhờ sự trợ giúp của nhà họ Kỳ.

Doanh nhân đương nhiên sẽ không làm ăn thua lỗ, nếu không đó không phải là một doanh nhân thành đạt, Kỳ Minh Dương quả nhiên là sự tồn tại kỳ lạ trong nhà họ Kỳ.

Khó trách bố anh ta gạt anh ta sang một bên khi tìm kiếm người thừa kế.

Ánh mắt Kỳ Minh Dương hơi lóe lên, anh ta cười nhẹ nói: “Tôi là người nhàn rỗi, cô nghĩ tôi có thể làm được cái gì cơ chứ?”

Tô Khiết Quỳnh nghĩ về bản thân, cô vốn dĩ là một kẻ nhàn rỗi, cô đến trường dành cho trẻ em khiếm khuyết làm giáo viên nhưng cô không thể làm những gì mình muốn.

Ngược lại, cô có cảm giác mình giống như trở thành kẻ lưu lạc ở chân trời này.

Bởi vì có hy vọng dùng một phương thức khác để giao tiếp, tâm trạng của Tô Khiết Quỳnh cảm thấy dễ chịu hơn.

Mấy ngày nay Phó Tử Uy thấy tâm trạng Tô Khiết Quỳnh rất tốt, anh thường thấy cô cầm điện thoại di động không biết đang làm gì, thỉnh thoảng thường cười khúc khích một mình.

Thấy cô ấy tươi cười với dì Tống, Phó Minh Viễn, thậm chí với cả Kim Gia Hân. Nhưng khi cô đối mặt với anh, cô chỉ liếc nhìn qua như thể không muốn nhìn thấy anh.

Điều này khiến Phó Tử Uy cảm thấy rất khó chịu.

Thái độ gì vậy!

Điều khiến anh càng tức giận chính là anh không biết đã chọc tức cô chỗ nào. Vài ngày trước đã như vậy, hỏi cũng không trả lời, bảo cô đi hướng Đông thì cô lại cứ thích đi hướng Tây.

Sau bữa tối ngày hôm đó, Tô Khiết Quỳnh cùng Phó Minh Viễn chơi trong phòng khách, Phó Minh Viễn chơi mô hình tàu hoả, còn cô thì chơi điện thoại di động.

Khi Phó Tử Uy ra khỏi phòng làm việc để rót nước, anh nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh đang nằm trên ghế sô pha thoăn thoắt bấm điện thoại.

Anh đứng nhìn một lúc, có lúc cô cau mày suy nghĩ, có lúc lại cười toe toét đánh chữ, ánh mắt tập trung, cô hoàn toàn không phát hiện ra anh ở sau ghế sô pha.

Cơn tức giận lại bùng lên.

Theo những gì anh biết về Tô Khiết Quỳnh, cô hầu như không có bạn bè, bình thường cô không ở nhà thì sẽ ở trường, cũng không thấy cô có quan hệ thân thiết với ai cả.

Nhưng đây là cô đang nói chuyện vui vẻ với ai vậy.

Nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh đánh xong chữ, cắn ngón tay cười khúc khích ở đó, lửa giận của Phó Tử Uy lập tức vọt lên đỉnh đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, anh bước tới, trực tiếp giật điện thoại từ trong tay cô.

Tô Khiết Quỳnh giật mình, quay lại thì thấy Phó Tử Uy đang đứng đằng sau với khuôn mặt u ám, cô tức giận lườm anh, đưa tay ra có ý yêu cầu anh trả lại điện thoại.

Phó Tử Uy hừ lạnh một tiếng, tránh bàn tay đang muốn cướp lại điện thoại của cô, giơ cánh tay lên nhìn điện thoại xem cô đang làm gì.

Tô Khiết Quỳnh rất khó chịu với anh, dứt khoát đứng lên ghế sô pha, như vậy cô sẽ cao hơn anh.

Nhưng Phó Tử Uy tránh cô rất dễ dàng, tách cô ra bằng một cánh tay và liếc nhìn màn hình.

Vừa nhìn thấy thì anh liền ngây người ra. Anh còn tưởng cô đang trò chuyện với ai đó, nhưng thật không ngờ cô đang viết một trang sổ tay.

Anh thấy cuốn sổ của cô được viết dày đặc với rất nhiều cách diễn đạt hàng ngày, được liệt kê từng cái một.

Tôi xin lỗi.

Cảm ơn bạn.

Tôi đang rất hạnh phúc.

Xin hỏi cái này bao nhiêu tiền?

Dâu tây, táo, dưa hấu,… như thể được sao chép từ thẻ học của Phó Minh Viễn.

...

Anh nhìn xuống từng cái một, hai mày nhíu lại, cái quái gì vậy.

“Em làm những thứ này để làm gì thế? Ghi chú sao?”

Mỗi ngày một tờ, ba trang này viết đầy những cụm từ.

Kỳ Minh Vũ nói, những từ thường dùng trong trí nhớ cần phải được sử dụng thường xuyên nhất, sau khi suy nghĩ, Tô khiết Quỳnh đã ghi lại những gì mình nói nhiều nhất trong một ngày.

Không chỉ riêng cô mà những học sinh trong lớp cô dạy cũng yêu cầu các em ghi chép hàng ngày để có thể lọc ra những câu hay dùng nhất.

Tô Khiết Quỳnh không hề mong đợi Phó Tử Uy sẽ tôn trọng cô hơn một chút, cô tức giận trừng mắt nhìn anh nhưng cô không biết biểu hiện kháng nghị của cô không có ý nghĩa gì ở trước mặt anh.

Nhưng vẫn cần lấy lại điện thoại, vấn đề là Phó Tử Uy có vẻ như đang tranh giành với cô, cô không chịu nói thì anh sẽ không trả lại điện thoại cho cô. 

Tô Khiết Quỳnh nhảy xuống khỏi ghế sô pha, kiễng chân lên quấn lấy anh như một con gấu túi, một bên duỗi tay ra.

Phó Minh Viễn, người đã bị lãng quên từ lâu, đã sớm dừng cuộc chơi với mô hình xe nhỏ và ngồi nhìn bố mẹ ‘chơi game’ một cách vô cùng thích thú.

Vui quá, tất nhiên là cậu bé phải tham gia rồi.

Phó Minh Viễn lắc lư và chạy tới như một con vịt, ôm lấy chân còn lại của Phó Tử Uy: “Bố ơi, con cũng muốn.”

Giọng nói non nớt khiến cả hai nhìn sang, đôi mắt đen ngấn nước của Phó Minh Viễn cong thành hình lưỡi liềm, miệng cười nhe lộ ra hàm răng giống như chú chuột hamster.

Tô Khiết Quỳnh đỏ mặt vì bị con trai nhìn thấy cảnh hai người hoạnh hoẹ nhau.

Cô nhân lúc Phó Tử Uy không để ý giật lấy chiếc điện thoại rồi chạy về phòng.

Phó Tư Uy liếc nhìn về phía phòng ngủ, không có biểu hiện gì bế con trai lên, bước ngay theo phía sau cô.

Tô Khiết Quỳnh thường ngày phải chuẩn bị giáo án nên ở trong phòng ngủ có đặt một cái bàn làm việc, lúc đấy cô vừa mới ngồi vào đã nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân truyền đến rồi. 

Vừa quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của Phó Tử Uy nhìn cô, trầm giọng nói: “Em nhìn xem mấy giờ rồi.”

Ý là muốn để cho Tô Khiết Quỳnh tắm cho con trai, sau đó dỗ cậu bé đi ngủ. 

Bởi vì dự án ứng dụng mới phát triển ý tưởng nên sự tập trung của Tô Khiết Quỳnh bây giờ rất cao, mấy ngày nay đều quên mất thời gian ngủ của Phó Minh Viễn...

Tô Khiết Quỳnh liếc mắt nhìn con trai, đứa nhỏ nằm trên người bố, dụi dụi mắt vẫn trằn trọc không ngủ.

Tô Khiết Quỳnh ấn khóa màn hình điện thoại rồi đặt trên bàn làm việc, bế con trai trên tay rồi bực bội đi vào phòng tắm.

Đôi mắt lạnh lùng của Phó Tử Uy dõi theo cô trở vào phòng tắm, khi cánh cửa đóng lại, anh đưa mắt nhìn lại chiếc điện thoại đang nằm yên lặng trên bàn.

Bởi vì vừa rồi Tô Khiết Quỳnh không chuẩn bị mới có thể nhìn thấy thứ trên điện thoại di động của cô, hiện tại màn hình đã bị khóa, không có vân tay của cô, anh chỉ có thể dùng mật khẩu.

Phó Tử Uy biết mật khẩu của cô nhưng anh không nhấc điện thoại lên để đọc.

Sắc mặt anh trầm xuống.

Người phụ nữ này ngày thường ngay cả game cũng không chơi, cô luôn sợ sẽ phải đi khỏi cái nhà này nên dồn hết tâm tư lên người Phó Minh Viễn, trái tim của cô luôn xoay quanh con trai, bây giờ lại có thể để con trai sang một bên mà viết cái một trang sổ gì đó?

Chuyện bất thường xảy ra chắc chắn là có vấn đề.

Phó Tử Uy bước chân đi đến phòng làm việc và đóng cửa lại.

Mở Facebook lên, lông mày anh nhíu lại.

Số người mà cô theo dõi lại tăng thêm 1 người.

Công ty Văn hóa Diệu Thần?

Kiều Tuấn Anh cùng bạn gái đi xem phim, đang lặng lẽ đưa tay chạm vào bàn tay nhỏ bé của bạn gái mới quen thì chiếc điện thoại đổ chuông trong túi khiến anh ta vội thu tay lại.

Vừa nhìn tên trên màn hình điện thoại, chính là ông chủ của anh ta.

Kiều Tuấn Anh yên lặng lau mồ hôi trên trán, bạn gái nhỏ bên cạnh bất mãn nhìn anh ta chằm chằm, anh ta không còn cách nào khác, đành phải cười dỗ dành: “Thượng đế đang gọi, nhất định anh phải trả lời, đúng không?”

Cô bạn gái bĩu môi: “Anh tan làm lâu rồi sao còn phải nghe điện thoại của ông chủ. Nếu là em thì em đã tắt máy từ lâu rồi!”

Kiều Tuấn Anh vô cùng đau đầu, cô bạn gái của anh ta xinh xắn nhưng lại rất nóng tính.

“Chỉ nghe một cuộc gọi thôi mà.”

“Ông chủ của anh quan trọng hay em quan trọng?”

Kiều Tuấn Anh nhìn khuôn mặt xinh xắn của bạn gái, sờ sờ tóc cô ta: “Ngoan nào.”

Nói xong anh ta đi ra ngoài nghe điện thoại.

Ở hành lang của sảnh chiếu bên ngoài, ngay khi Kiều Tuấn Anh trả lời điện thoại, giọng điệu trầm thấp của Phó Tử Uy truyền đến: “Đi điều tra về Công ty văn hóa Diệu Thần đi.”

Kiều Tuấn Anh sửng sốt: “Bây giờ sao ạ?”

“Càng sớm càng tốt.”

Kiều Tuấn Anh không nói nên lời khi cúp điện thoại, càng sớm càng tốt chính là phải thật nhanh sao?

Khi anh quay lại rạp chiếu phim, cô bạn gái nhỏ chẳng biết đã đi đâu rồi. 

Kiều Tuấn Anh vò đầu, thôi bỏ đi, bạn gái có tính khí lớn như vậy anh ta hầu hạ không nổi, may mà mới quen biết không lâu, chia tay thì chia tay thôi.

Sau khi bạn gái bỏ đi, Kiều Tuấn Anh cũng không có hứng thú xem phim nữa, lập tức quay về tra tài liệu.

Bên này sau khi Tô Khiết Quỳnh tắm cho Phó Minh Viễn xong, Phó Tử Uy đã không còn ở trong phòng nữa rồi. Cô dẫn con trai đến phòng trẻ con, dỗ cậu bé ngủ, khi trở về phòng ngủ, Phó Tử Uy lại đột nhiên xuất hiện.

Anh mím môi mỏng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng cũng không nói gì cả, chỉ nhìn cô chằm chằm, Tô Khiết Quỳnh bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi cả người sợ hãi, bất an run rẩy.

Đôi mắt sắc bén giống như một con chim ưng nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.

Cho rằng anh lại vướng mắc mấy trang sổ tay kia không buông, Tô Khiết Quỳnh động tay một chút, đang muốn nói điều gì đó, Phó Tử Uy lại cho cô một ánh nhìn hàm xúc sâu xa, không nói một từ, quay người rời đi.

Tô Khiết Quỳnh mù mịt, anh như vậy là có ý gì?

...

Kiều Tuấn Anh rất nhanh đã tra được tài liệu của Công ty văn hoá Diệu Thần, cái này không hề khó tra chút nào.

“Đây là một công ty được thành lập hồi đầu năm ở ngoại tỉnh, pháp nhân của công ty tên là Trác Hoàng Lâm, kinh doanh chủ yếu bên mảng điện ảnh và truyền hình.”

Trác Hoàng Lâm?

Phó Tử Uy lăn lộn ở giới kinh doanh lâu như vậy, anh cũng quen biết một số người có tiếng trong giới giải trí, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng nghe thấy cái tên này.

Nghe giống như là một công ty giải trí nho nhỏ bình thường vậy, Phó Tử Uy khẽ cau mày, Tô Khiết Quỳnh không theo đuổi thần tượng nên càng không có lý do gì để quan tâm một công ty mới thành lập cả.

Hẳn là không phải có quản lý nào đó nhìn thấy cô có tiềm năng nên bảo cô debut thành sao đâu nhỉ.

Một người câm, lẽ nào đi diễn phim câm sao?

Với sự nhạy bén của Phó Tử Uy, chuyện này sẽ không chỉ đơn giản như vậy.

“Tiếp tục đi.” Anh biết thứ Kiều Tuấn Anh tra ra được không phải chỉ là chút tài liệu có thể tra được ở trên mạng.

Kiểu Thần nói: “Công ty này không giống các công ty khác làm phim truyền hình rồi lại bán cho đài truyền hình hoặc web trên mạng. Bọn họ tự làm một cái ứng dụng chiếu phim truyền hình trên mạng, tự sản xuất và tự bán ra, ngoài làm về điện ảnh và truyền hình, còn làm các chương trình truyền hình, đều là những tác phẩm chất lượng cả.”

Phó Tử Uy hơi nheo mắt nói: “Cũng có thể nói, Công ty văn hóa Diệu Thần bồi dưỡng nghệ sĩ của công ty, chỉ chiếu phim của công ty, người khác vào không được, công ty cũng không mở rộng ra được sao?”

Không giống với thị trường chiếu phim truyền hình ngày nay tốt xấu lẫn lộn, công ty này trái lại có sự quyết đoán, dám một mình một đường.

Nhưng có liên quan gì tới Tô Khiết Quỳnh chứ?

Câu trả lời sau đó của Kiều Tuấn Anh đã trả lời cho những nghi ngờ của anh.

Anh ta nói: “Bởi vì Công ty văn hóa Diệu Thần mới thành lập, vẫn chưa có danh tiếng gì cả, cho nên đang chuẩn bị làm một hoạt động lớn, thu hút sự chú ý của mọi người. Ngoài việc đã thiết lập vài hạng mục lớn ra, anh ta còn có một hạng mục công ích nữa ạ.”

“Công ích?”

Làm sự nghiệp công ích nhất định sẽ thu hút được rất nhiều sự quan tâm, mà còn thu hút được fans.

Phó Tử Uy ngồi bên cạnh, một tay đặt trên tay vịn, chậm rãi xoa trán, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Đúng rồi, cho đến thời điểm này, hạng mục công ích vẫn chưa được công khai. Nhưng dựa theo tài liệu mà tôi tra được, bọn họ muốn làm một ứng dụng điện thoại cho người câm điếc.”

Kiều Tuấn Anh nói đến đây, mắt của Phó Tử Uy lại nheo lại, vậy là hiểu rồi.

Cho nên, Tô Khiết Quỳnh theo dõi công ty này, lại còn ghi chú mỗi ngày là vì cô cũng tham gia vào công ty này sao?

À, ha ha...

Kiều Tuấn Anh nhìn biểu cảm không rõ ràng trên mặt ông chủ, sau lưng có cảm giác đổ mồ hôi lạnh.

Khi anh ta tra ra những thứ này liền cảm thấy ông chủ nhất định sẽ không vui.

Địa vị của nhà họ Phó rất cao, mợ chủ Phó lại là một người như vậy, nhà họ Phó tuyệt đối sẽ không để cô xuất đầu lộ diện đâu!

Kiều Tuấn Anh toát mồ hôi lạnh vì mợ chủ Phó, lời nói phía sau cũng không dám nói nữa.

Anh ta cẩn thận nhìn gương mặt lạnh lùng của Phó Tử Uy, muốn nói rồi lại thôi, Phó Tử Uy liếc nhìn anh ta rồi nói: “Kiều Tuấn Anh, từ khi nào cậu có tật nói ấp úng vậy?”

Kiều Tuấn Anh làm thân tín của Phó Tử Uy nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ biết một số bí mật của anh, cũng biết việc nào nói ra sẽ giống như giẫm phải bom nên cẩn thận một chút.

Kiều Tuấn Anh lại nhìn Phó Tử Uy, hít sâu một hơi rồi nói: “Anh Phó, tôi tra ra được người phụ trách hạng mục này là con trai thứ hai của nhà họ Kỳ.”

Kiều Tuấn Anh nói xong liền im lặng, không dám thở mạnh.

Đối với Tô Khiết Quỳnh, con trai thứ hai nhà họ Kỳ và vị trước mắt này chính là một trong những bãi bom cực lớn.

Quả nhiên, ánh mắt của Phó Tử Uy trở nên rét lạnh, tay vịn trên thành ghế đột nhiên nắm chặt lại.

Kỳ Minh Dương, anh ta nhàn rỗi đến như vậy sao!

Tô Khiết Quỳnh rất vui vì hạng mục ứng dụng chính thức được lập thành dự án rồi, cũng có thể nói sau này cô có thể ‘nói chuyện’ là chuyện nằm trong tầm tay rồi.

Khi Kỳ Minh Dương nói với cô tin này, cô đã vui mừng biết bao.

Hạng mục được lập án cũng coi như là chính thức thành lập nhóm nhỏ của hạng mục, Tô Khiết Quỳnh lấy thân phận là nhân viên tin tức để tham gia vào nhóm nhỏ của hạng mục. 

Buổi tối tổ chức tiệc mừng, Kỳ Minh Dương đã mời những thành viên đã giúp đỡ kia, đương nhiên còn có Tô Khiết Quỳnh cùng tham gia bữa tiệc này.

Đây là lần đầu tiên Tô Khiết Quỳnh tham gia tiệc của người khác.

Kể ra thì xuất thân của cô không thấp, gả cho người khiến cho người khác phải ngước nhìn, số lần mà cô tham dự các bữa tiệc đáng ra đếm không xuể, nhưng cô lại không thể xuất hiện trước mặt mọi người.

Người khiếm khuyết như cô làm gì có cơ hội như thế cơ chứ?

Tô Khiết Quỳnh giống như những đứa trẻ kia, cảm thấy bữa tiệc như thế này rất mới lạ.

Có lẽ là vì liên quan đến dự án nên những người đến tham gia cũng không từ chối mấy người các cô, lại còn hỏi họ về ngôn ngữ ký hiệu, Tô Khiết Quỳnh đương nhiên vô cùng vui mừng rồi.

Kỳ Minh Dương đứng ở một góc cùng bạn bè nhìn người phụ nữ dịu dàng tươi cười ở giữa.

Cô là người rất thu hút sự chú ý của người khác, giống như cả người tự phát sáng vậy.

Bỏ qua khuyết điểm là không nói được, cô cũng được coi là một người đẹp rồi, thế nhưng lại không phải là dạng vừa nhìn đã khiến người ta phải ngạc nhiên mà phải dần dần mới nhìn thấy đẹp ấy.

Da của cô ấy rất trắng, lại hơi hướng cổ điển, nụ cười dịu dàng hiền từ, đôi mắt sáng tràn đầy sức sống, cử chỉ đều phóng khoáng duyên dáng.

Trác Hoàng Lâm thu lại ánh mắt, vừa định nói gì đó với bạn bè thì lại bắt gặp ánh mắt Kỳ Minh Dương đang nhìn người kia.

Anh ta cong môi, cầm lấy ly rượu trên bàn đặt xuống trước mặt Kỳ Minh Dương, khoa trương nói: “Này này, người ta sắp bị anh nhìn đến thủng rồi đó.”

Kỳ Minh Dương bừng tỉnh, khẽ ho một tiếng rồi nhấp một ngụm rượu, lại đưa mắt nhìn về phía Tô Khiết Quỳnh.

Trác Hoàng Lâm vắt chân, nói chuyện phiếm: “Nói cho cùng, nếu như lúc đó Tô Khiết Quỳnh không thay đổi ý định thì bây giờ cô ta đã là vợ anh rồi.”

Anh ta thích thú nhìn Kỳ Minh Dương, đá nhẹ vào chân anh ta: “Nói thật thì nếu thật là vậy, anh có vì cô ấy mà cảm thấy hổ thẹn trước Phó Tử Uy không?”

Kỳ Minh Dương giật mình, bây giờ anh đã có thể đối xử bình thường với Tô Khiết Quỳnh rồi, chỉ có điều là bạn bè, nếu như thật sự có chuyện như vậy thì anh ta có thể chắc chắn giữ được bình tĩnh sao?

Ngay lập tức anh ta nhíu mày, từ chối tiếp tục suy nghĩ chuyện này.

Anh ta lườm Trác Hoàng Lâm một cái, lạnh lùng nói: “Anh cũng đã nói là nếu như mà, những chuyện đã biết trước kết thúc thì có nghĩ nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Anh ta cũng không muốn phải làm chuyện vô ích.

Trác Hoàng Lâm nhướng mày, một khi đàn ông đã có ý với phụ nữ, chỉ sợ cho dù là hứng thú thoáng qua thì sau đó cũng sẽ như rơi vào bùn lầy, cuối cùng sẽ rơi vào điên cuồng.

Anh ta có linh cảm rằng mối quan hệ của Kỳ Minh Dương cùng Tô Khiết Quỳnh kia sẽ không kết thúc nhanh như vậy.

Tình duyên oan trái không phải cũng là từ những giao điểm nhỏ nhặt mà tạo thành hay sao.

Trác Hoàng Lâm nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi, loại phụ nữ như thế, anh không với tới được đâu.”

Không nói đến bây giờ cô còn là người phụ nữ của Phó Tử Uy, chỉ riêng cái khuyết điểm không nói được kia của cô cũng đã khiến người bên cạnh cô không thể ngẩng đầu lên được trong giới thượng lưu rồi.

Chỉ cần nhìn Phó Tử Uy của bây giờ, cho dù anh ta có tham gia bất cứ buổi tiệc nào thì người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng không phải là mợ chủ Phó, Tô Khiết Quỳnh.

“Anh phải cảm thấy may mắn vì Tô Lập Phát không tặng cô ta cho anh đấy.”

Gia thế của nhà họ Kỳ không thể chấp nhận người phụ nữ như thế được.

Kỳ Minh Dương khẽ nhíu mày, phủ nhận: “Anh xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy. Tôi tìm Tô Khiết Quỳnh chỉ là muốn nhờ cô ấy giúp tôi hoàn thành dự án này mà thôi.”

Ánh mắt Kỳ Minh Dương hơi lóe lên, nhìn về phía trung tâm.

Lúc này Tô Khiết Quỳnh đã không còn ở đó nữa rồi, anh ta tìm quanh một vòng, cuối cùng cũng phát hiện cô đang đứng sau tháp rượu.

Chiếc cốc pha lê óng ánh càng làm nổi bật lên đôi mắt cô.

Tô Khiết Quỳnh đã từng thấy tháp rượu cao như thế này trong TV rồi, từng ly từng ly được chồng lên còn cao hơn cả cô, sao có thể làm được như vậy chứ?

Sẽ không bị sụp sao?

Cô ở nhà chơi xếp thẻ cao với Phó Minh Viễn, cứ mỗi lần xếp được một nửa thì lại bị Phó Minh Viễn phá, không lần nào thành công được.

Kỳ Minh Dương đứng đằng sau cô, nhìn gương mặt thích thú của cô, lại lấy một ly rượu champagne từ trên tháp rượu đưa cho cô: “Tối nay cô chơi vui chứ?”

...

Ở đây tổ chức tiệc mừng náo nhiệt là thế nhưng ngồi biệt thự trên đường Phong Hoa lại vô cùng ảm đạm.

Dì Tống bưng món ăn cuối cùng lên, dè dặt nhìn Phó Tử Uy đang ngồi ở ghế chính.

Từ lúc mợ chủ nhắn tin nói có chuyện không về ăn cơm được thì sắc mặt của Phó Tử Uy vẫn luôn không vui.

Nói cho cùng, cậu chủ cũng thường không về nhà ăn cơm, thế nhưng mợ chủ cũng chưa bao giờ buồn bực.

“Ông chủ, đã lên đủ món rồi ạ.” Dì Tống nhỏ giọng thông báo một câu liền nhanh chóng lui xuống.

Bà ấy cũng không muốn bị làm bia đỡ đạn đâu.

Ngay cả đứa nhỏ nghịch ngợm như Phó Minh Viễn cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này, cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi trên ghế con tự cầm thìa xúc cơm.

Đứa nhóc còn chưa biết tự xúc thế nào, hạt cơm rơi vãi khắp bàn.

Phó Tử Uy thấy khuôn mặt trắng trẻo của con trai mình bây giờ lại lem nhem hết cả, tâm trạng càng trở nên tồi tệ hơn.

Cái người phụ nữ đáng chết này, có cái gì có thể khiến cô bỏ mặc cả con trai mình cơ chứ!

Tô Khiết Quỳnh không muốn ở lại bữa tiệc lâu hơn, chẳng qua là cô chỉ muốn đưa đám trẻ con đi tham quan mở mang tầm mắt, chơi được một lúc thì liền về trước.

Vừa mở cửa đã cảm nhận được bầu không khí ảm đạm nặng nề rồi.

Cô cúi xuống thay giày ở tủ giày lại nhìn thấy trước mặt xuất hiện một đôi chân dài thẳng tắp.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn liền thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tử Uy.

“Em còn biết đường về nhà cơ à?” Phó Tử Uy nói, giọng vô cùng tức giận. Nhưng nghe kỹ thì lại thấy có chút mùi vị ghen tuông trong đó.

Thế nhưng Tô Khiết Quỳnh không dám có ý nghĩ gì với người đàn ông này, nhất là vào lúc này.

Tô Khiết Quỳnh thay giày xong liền để vào tủ rồi đi vào trong nhà, cứ thế một mạch đi ngang qua Phó Tử Uy.

Chỉ là cô tham gia bữa tiệc mà thôi, còn chưa đến tám giờ nữa, cô cũng không nhiều lần về lúc nửa đêm như anh.

Phó Tử Uy thấy cô không để ý gì đến anh nên càng tức giận hơn.

Đôi chân dài bước hai bước liền đuổi kịp Tô Khiết Quỳnh, anh lại bắt lấy cổ tay cô, híp mắt nhìn cô nói: “Đi đâu thế?”

Tô Khiết Quỳnh bị anh siết tay đến đau đớn, đôi mày thanh tú nhíu lại, dùng hai tay ra hiệu.

“Giúp bạn bè một việc.”

Phó Tử Uy chế giễu: “Bạn? Là Kỳ Minh Dương sao?”

Tô Khiết Quỳnh giật mình, nhìn anh với vẻ mặt không dám tin.

Làm sao anh biết được?

Bởi vì biết được anh sẽ tức giận, cho nên cô không nói cho anh biết về chuyện của hạng mục ứng dụng kia.

Thân phận của Kỳ Minh Dương đối với cô mà nói có chút ngại ngùng, nhưng mà đối với khát vọng được nói chuyện như những người bình thường thì có thể khiến cho cô buông bỏ đi mối bận tâm trong lòng.

Hơn nửa sau những ngày làm việc cùng nhau, cô nhận thấy Kỳ Minh Dương là người có thể đem đến cho người khác sự thoải mái, là một người có thể làm bạn được.

Hoàn cảnh của cô như vâyhj, không có một người bạn bên cạnh mà có thể một mình tiếp nhận một hạng mục như thế, làm cho cô có cảm giác mình không phải người vô dụng.

Phó Tử Uy nhìn cô không phủ nhận, khiến cho lửa giận ở trong lòng anh lại càng tăng lên.

Cô đúng là ở cùng với Kỳ Minh Dương kia.

“Tô Khiết Quỳnh, da mặt của em cũng dày thật đấy, lúc gặp anh ta em không cảm thấy khó chịu à?”

“Hay là ở bên cạnh tôi khiến em cảm thấy mình bị thiệt thòi nên muốn trèo lên giường anh ta rồi?”

Anh không thể quên được, cái dáng vẻ ánh mắt vui cười cởi mở của Tô Khiết Quỳnh khi ở cùng Kỳ Minh Dương. Càng không cần nói, bây giờ hai người bọn họ còn đang cùng nhau tạo lập cái ứng dụng gì gì đó, vậy thì lại càng có tiếng nói chung rồi. 

Ha ha, Kỳ Minh Dương làm cô vui, khiến cô cười, cô vui đến mức chuyện gì cũng quên hết à?

Phó Tử Uy vô cùng tức giận, nói ra những lời làm tổn thương người khác, không hề quan tâm tới việc những lời nói đó sẽ làm cho người khác bị đau đến mức nào.

Niềm vui của Tô Khiết Quỳnh ở buổi tiệc đều bị những lời nói tổn thương của anh làm cho biến mất hết rồi.

Cô trừng mắt nhìn anh, rồi hất tay mình đang bị anh nắm thật chặt ra.

Đưa tay lên, biểu thị rằng mình vô cùng tức giận.

Phải rồi, nếu cái da mặt của cô không dày, thì làm sao lại gả cho anh rồi còn sống chung với anh nữa!

Nếu như lòng cô không đủ mạnh mẽ, không đủ can đảm thì làm sao lại kết hôn với anh lại còn sống hai năm bên nhau chứ. Những người yếu ớt dễ bị tổn thương thì sớm đã bị trầm cảm mà chết rồi!

“Kỳ Minh Dương là bạn của em, bọn em không phải như những cái suy nghĩ ngớ ngẩn của anh đang nghĩ đâu. Anh ta đang giúp em, khiến cho em tăng thêm tự tin, mà anh là chồng của em, anh làm cái gì vậy hả!”

Anh chỉ xem cô như một vết nhơ một sự xấu hổ mà anh không thể vứt bỏ thoát khỏi nó vậy!

Sau khi Tô Khiết Quỳnh làm một tràng động tác thể hiện sự tức giận của mình, không cần biết anh có hiểu được không, cô lê những bước chân nặng nề của mình quay trở về phòng.

Phải nói chuyện với người ngang tàng thô lỗ như vậy thật là lãng phí thời gian mà!

Phó Tử Uy đứng nguyên một chỗ, bị Tô Khiết Quỳnh chọc điên đến mức phải hít một hơi sâu một có thể bình tĩnh trở lại được.

Người phụ nữ này là cảm thấy mình có người đứng sau rồi thì có thể ngang ngược với anh như vậy, nghĩ bản thân bay cao rồi hay sao?

Lúc hai người bắt đầu cãi nhau, dì Tống đã tinh ý đưa Phó Minh Viễn vào phòng trẻ em rồi, Tô Khiết Quỳnh thay đồ xong thì đi đến thăm con trai của mình.

Cô không thể đem sự tức giận của bản thân đến cho con trai được, đứng trước cửa chuẩn bị bước vào trong phòng cô điều chỉnh lại tâm lý của mình.

Mở cửa ra, Phó Minh Viễn nhìn thấy mẹ mình, dáng người mũm mĩm đáng yêu vặn vẹo chạy tới.

“Mẹ mẹ, nhớ.” Cậu nhóc ôm lấy cái đùi của mẹ, mẹ trước giờ không về trễ như vậy, thật là nhớ mẹ quá đi thôi.

Tô Khiết Quỳnh nhìn thấy con trai, trái tim liền mềm nhũn, ôm lấy con trai mình hôn một cái lại hôn cái nữa.

Lạ thật, đứa con trai ngoan ngoãn đáng yêu đến như vậy, làm sao lại là con của Phó Tử Uy chứ. Anh tính khí thì xấu, mồm miệng thì độc ác, ngoại trừ khuôn mặt trông đẹp trai ra thì cả người từ trên xuống dưới chả có chỗ nào tốt cả, cái mã thì tốt đẹp mà bên trong lại thối nát.

Cũng may cậu con trai chỉ di truyền cái mã đẹp trai của anh.

Cậu nhóc bởi vì phải đợi mẹ trở về, nên cứ ôm khư khư mà không chịu đi ngủ. Lúc này mắt đã liu diu chớp chớp buồn ngủ rồi, liền lười biếng mà nằm trong vòng tay của mẹ mình.

Tô Khiết Quỳnh đau lòng, cô nên về nhà sớm hơn, sau này cô nhất định sẽ không về nhà muộn nữa.

Phó Tử Uy đứng ở trước cửa phòng tắm nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh đang tắm cho con trai.

Vào lúc này, cảm xúc của anh cũng bình tĩnh hơn rồi, ánh mắt nhìn bóng hình Tô Khiết Quỳnh rất phức tạp.

Lúc đầu, anh chỉ là tức giận Tô Khiết Quỳnh và Kỳ Minh Dương có qua lại, nhưng mà đợi đến lúc bình tĩnh trở lạ, anh mới chợt nhận ra bản thân đã có chút đáng sợ.

Anh đáng sợ đến mức nào, anh sẽ không suy nghĩ kĩ lại, cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới. 

Dù sao đi nữa, cô là vợ của anh, có qua lại với người đàn ông khác là không được! Đặc biệt là Kỳ Minh Dương!

Đợi đến lúc Tô Khiết Quỳnh dỗ cho Phó Minh Viễn ngủ rồi thì Phó Tử Uy đã nằm dài trên giường của cô rồi.

Tô Khiết Quỳnh cau cau mày, vô cùng không vui.

Lúc này nhìn thấy anh, cô rất khó mà vui lên được.

Hai người bọn họ mấy ngày này không có ở chung phòng, ngay vào lúc này cô càng không muốn ở cùng phòng với anh.

Phó Tử Uy nhìn thấy cô bước vào, trên người vẫn còn đang mặc bộ đồ lúc nãy, vệt nước ở phía trước chắc do nãy cô tắm cho Phó Minh Viễn mà bị ướt.

Cô mặc một chiếc áo len trắng, bản thân lại không biết cái áo bị ướt làm lộ ra nội y ở bên trong.

Phó Tử Uy nuốt cổ họng khô khốc, trầm giọng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, em đi tắm đi.”

Tô Khiết Quỳnh thật muốn tiễn Phó Tử Uy về lại phòng ngủ, nhưng mà lại nghĩ đến sự bá đạo nói một không nói hai của Phó Tử Uy, đành mím chặt môi, xoay người bước đến tủ quần áo lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm. 

Phó Tử Uy nằm dài trên giường, một tay đặt sau đầu, tay còn lại đặt nhẹ lên bụng, đợi Tô Khiết Quỳnh tắm xong đi ra. 

Một lúc sau, lông mày của anh cau lại.

Gì mà đi nãy giờ vào đó lâu vậy mà giờ vẫn còn chưa ra?

Trong phòng tắm, làn da của Tô Khiết Quỳnh đã có chút nhăn lại.

Cô chính là đang kéo dài thời gian, đợi đến lúc Phó Tử Uy vì chờ đợi đến nhàm chán mà tự quay trở về phòng mình.

Cô không muốn làm chuyện đó với anh, anh xem cô là gì chứ?

Là công cụ để anh giải quyết nhu cầu sinh lý sao?

Nhưng mà, thực ra cô sớm đã nhận thức được. Cái gọi là mợ chủ Phó này, trong mắt anh chính là đến ngủ cùng anh, ngoại trừ việc sinh con cho anh, thì công dụng chính là làm ấm giường mà thôi.

Phó Tử Uy đợi đến phát chán, nhớ đến việc Tô Khiết Quỳnh có thói quen để sách trên đầu giường, liền mở ngăn kéo ra.

Cuốn sách ở đó, còn có một gói thuốc bắc đặt ở bên trên nữa.

Phó Tử Uy cầm gói thuốc lên nhìn, vừa hay là lúc Tô Khiết Quỳnh mở cửa phòng tắm đi ra, Phó Tử Uy quay đầu nhìn sang hỏi: “Em không uống thuốc nữa sao?”

Tô Khiết Quỳnh sau mấy lần uống thuốc đó đã ngưng không uống nữa rồi, mặc dù mỗi ngày dì Tống đều sắc thuốc cho cô, nhưng cô đều lén lút mà đổ đi.

Ngoại trừ vì nó khó uống thì cô còn sợ rằng sau khi cô điều hòa cơ thể khỏe lại thì sẽ tiếp tục mang thai.

Tô Khiết Quỳnh đưa tay ra hiệu.

“Rất đắng, không muốn uống nữa.”

Phó Tử Uy trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng gọi dì Tống vào, cao giọng hỏi: “Không phải đã bảo dì phải trông chừng mợ chủ uống thuốc rồi sao?”

Dì Tống giật hết cả mình, khó xử mà nhìn sang Tô Khiết Quỳnh, cô mỗi ngày đều đem thuốc vào trong phòng mình, lẽ nào cô lại không uống sao?

“Đi nấu lại một bát rồi đem vào đây.” Phó Tử Uy ném bịch thuốc xuống trước mặt dì Tống, lại bước đến, đứng trước mặt Tô Khiết Quỳnh.

Anh cao hơn cô một khúc, trịch thượng mà nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé ở trước mặt.

Tô Khiết Quỳnh vốn đã không thể phát ra âm thanh, anh cũng không phát ra tiếng động nào, hai người dường như đang đứng trên cây gậy vậy đó, trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập một bầu không khí bức bách khó mà hình dung.

Tô Khiết Quỳnh chỉ cảm thấy ở trên đỉnh đầu mình sắp bị Phó Tử Uy nhìn thấu hết rồi.

Không phải chỉ là không uống thuốc thôi sao, làm gì mà nhìn mình trừng trừng vậy chứ?

Trông anh có vẻ như rất là quan tâm đến cô vậy. Nếu như cô nói với anh, loại thuốc này không phải là thuốc tăng cường sức khỏe, mà là thuốc điều hòa cơ thể, thì anh còn bảo dì Tống sắc thuốc cho cô uống nữa không?

Cô cười khổ, đi đến cái bàn sách cầm điện thoại lên rồi gõ gõ mấy chữ: Anh hình như rất quan tâm em nhỉ? Nếu không, cần gì mà phải phí sức nhìn em uống thuốc làm gì?

Phó Tử Uy bị cô nói đến cứng họng, bản thân anh cũng không hiểu được bản thân nhìn thấy những bất thường của cô thì lại thấy khó chịu trong người.

Có thể là bởi vì nhìn thấy cô sống thoải mái tự tại thì anh lại cảm thấy không thoải mái nhỉ.

Cô đã làm cho cuộc sống của anh trở thành một mớ hỗn độn nhưng bản thân cô lại thích thú với điều đó, dựa vào đâu chứ?

Anh nheo nheo mắt lại, đôi môi mỏng mở ra, nói: “Tôi sợ em không chịu nổi giày vò thì đã phải chết sớm rồi. Tô Khiết Quỳnh, lẽ nào em không biết, niềm vui của tôi được xây dựng trên sự đau khổ của em sao?”

Tô Khiết Quỳnh chấn kinh, sắc mặt lập tức nên tái mét.

Kết hôn gần ba năm, anh vẫn luôn trách cô, vẫn luôn hận cô.

Vì nhà họ Tô, cô cướp đi vui vẻ, kiêu ngạo của anh, trói buộc cả hai vào cuộc hôn nhân này để hàng ngày tra tấn lẫn nhau.

Cô cắn môi, ngay lúc này vang lên tiếng gõ cửa, dì Tống mang chén thuốc còn nóng đến: “Cậu chủ, thuốc đã được hâm nóng lại rồi ạ.”

Phó Tử Uy lại gần Tô Khiết Quỳnh, nhất định muốn cô phải uống hết chén thuốc này.

Tô Khiết Quỳnh vuốt vuốt gói thuốc, muốn lấy nó đập vào bản mặt của anh.

Thế nhưng cô biết rõ hậu quả khi chọc giận anh, đành phải gắng gượng nuốt cục tức xuống, uống cạn chén thuốc.

Mùi vị đắng ngắt của thuốc tràn ngập khắp khoang miệng cô, cô chuẩn bị cầm cục đường lên ăn, bỗng nhiên cả người bị ôm lấy, một giây sau, cô bị ném lên giường.

Không kịp kháng cự, Phó Tử Uy như báo săn mồi, giật mạnh cúc áo ngủ của cô, rồi đè lên.

Trong miệng Tô Khiết Quỳnh đắng muốn chết, còn bị anh hung tợn thân mật, giờ này cô giống như con cá sắp chết ngạt vì bị vứt lên bờ, ngẩng đầu lên mở miệng thở dốc, nhưng không phát ra được một chút âm thanh nào.

Cô biết đây là anh đang phạt cô, cố tình để cô ăn quả đắng.

Móng tay của Tô Khiết Quỳnh bấu vào cơ bắp của người đàn ông, cô thật sự rất khó chịu, giận dữ, đột nhiên ôm cổ Phó Tử Uy, dán đôi môi của cô lên môi anh, truyền chút vị đắng còn sót lại trong miệng qua cho anh, rồi cắn một phát lên môi anh.

Cảm nhận được vị đáng truyền đến, cánh môi lại đau rát, đôi mắt của Phó Tử Uy đỏ lên, hung dữ nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân.

Giọng nói tràn ngập giận dữ âm trầm vang lên: “Em dám…”

Nhiều lần cô cũng lớn gan dám khiêu khích, làm trái lời anh!

Anh càng dùng sức với cô, Tô Khiết Quỳnh bị dày vò một đêm đến chết đi sống lại, trời tảng sáng cũng là lúc cô chìm vào hôn mê.

Phó Tử Uy châm một điếu thuốc, cúi đầu nhìn khóe mắt còn vương nước mắt của người phụ nữ, trên khuôn mặt anh không phải là vẻ mặt sau khi được thỏa mãn dục vọng, mà là chân mày nhíu chặt.

Người phụ nữ này, từ lúc nào mà gan càng ngày càng lớn, ai cho cô lá gan ấy?

Còn mình, sao có thể lãng phí tâm tư lên người cô?

Chẳng qua cô chỉ là người phụ nữ mà nhà họ Tô muốn nhét cho anh mà thôi!

Ngày thứ hai, Tô Khiết Quỳnh tỉnh lại trong cơn đau nhức toàn thân, cơ thể giống như con robot đồ chơi kia của Phó Minh Viễn, bị người ta tháo rời ra rồi lắp lại.

Nhìn trong gương chẳng những có hai quầng thâm ở mắt, mà còn từ cổ trở xuống, tất cả đều là dấu tay.

Tình huống như vậy không phải là chưa từng có, nhưng chỉ sau khi cô chọc giận anh.

Tô Khiết Quỳnh quen thuộc, cầm hộp phấn che giấu những vết tích kia.

Hôm nay cô rời giường trễ, cũng may là cuối tuần cho nên không cần đi làm.

Phó Tử Uy không có ở nhà, không biết đã đi đâu rồi, vừa lúc Tô Khiết Quỳnh cũng không muốn nhìn thấy người này.

Kim Gia Hân đang nói chuyện với dì Tống, thấy cô bước ra, cười chào hỏi: “Cô Phó, hôm nay cô dậy hơi muộn.”

Tô Khiết Thành thấy Kim Gia Hân khẽ giật mình, theo thỏa thuận trước đó, cuối tuần cô ta không cần làm việc, chẳng qua chuyện như vậy không phải là chưa từng xảy ra nên cô không cảm thấy ngạc nhiên gì cả.

Mà hôm nay Phó Tử Uy không có ở nhà, có thể là do anh bảo cô ta đến.

Khóe môi Tô Khiết Quỳnh giật giật, không nói gì, kéo ghế ra bắt đầu ăn sáng.

Kim Gia Hân nhìn nét nghiêng của Tô Khiết Quỳnh, trong lòng oán hận, giả bộ thanh cao gì, chẳng qua là thứ đàn bà câm biết bò lên giường mà thôi.

Cô ta liếc mắt đã thấy được cô che giấu những vết tích kia, trong lòng ghen tị không thôi.

Dường như cả thành phố đều biết người phụ nữ này làm cách nào trở thành mợ chủ Phó, cũng âm thầm đánh cược xem vị mợ chủ câm này lúc nào bị đá ra khỏi cửa lớn.

Nhưng chớp mắt cái đã ba năm trôi qua, Tổng giám đốc Phó bên ngoài vẫn rạng rỡ như gió xuân, thỉnh thoảng có truyền ra vài tin tức râu ria, mà người phụ nữ câm điếc này vẫn vững vững vàng vàng ngồi lên chiếc ghế mợ chủ Phó.

Thế là có người suy đoán, mợ chủ Phó này mặc dù câm, nhưng lại cực kì thủ đoạn.

Trong lòng Kim Gia Hân thầm cười nhạo.

Trước kia khi chưa gặp Tô Khiết Quỳnh, thiếu chút nữa là cô ta đã tin vào lời đồn đại kia, về sau thấy được… Mới biết chẳng qua là dựa vào mấy trò xiếc trên giường mà thôi.

Kim Gia Hân khinh thường Tô Khiết Quỳnh, có điều, cô ta đâu có ngu gì nói ra chuyện ngày đó đưa giấy tờ cho Phó Tử Uy bị anh mắng mỏ.

Cô ta chọc giận Phó Tử Uy là một chuyện, nhưng cảm giác nổi bật trước mặt Tô Khiết Quỳnh lại là chuyện khác.

Tô Khiết Quỳnh cứ tưởng hôm nay Kim Gia Hân đến là giao bài tập cho Phó Minh Viễn nên không có động thái gì, nhưng hôm nay Kim Gia Hân đến không phải vì hạng mục, cũng không phải Phó Tử Uy gọi cô ta đến bàn công việc. Mà là đến đưa thiếp mời.

Kim Gia Hân cầm hai tấm thiếp mời trong tay, đặt trước mặt Tô Khiết Quỳnh khẽ mỉm cười nói: “Ngày mai là sinh nhật của mẹ tôi, bố tôi muốn tổ chức một buổi gặp gỡ nho nhỏ để tặng cho bà, do đó muốn mời cậu chủ Phó và mợ chủ Phó đến tham dự, chúng tôi rất mong đợi sự xuất hiện của hai người.”

Trong mắt của Tô Khiết Quỳnh nhìn vào hai tấm thiếp mời màu đỏ kia, chưa vội vàng trả lời cô ta.

Phàm là các buổi hội tiệc, Tô Khiết Quỳnh đều không được phép tham gia. Kim Gia Hân đã làm việc cho nhà họ Phó lâu như vậy, cô ta lại có giao tình rất tốt với bà Trác, nên không thể nào không biết.

Cho nên cô ta đưa thiếp mời cho cô, ngoài trừ làm nhục cô, còn mang chút gì đó khiêu khích nữa.

Vào lúc này, dì Tống cầm vài miếng tổ yến từ phòng bếp ra hỏi Tô Khiết Quỳnh: “Mợ chủ, buổi chiều có hầm tổ yến không?”

Cậu chủ bảo, muốn bà ấy điều dưỡng thân thể cho mợ chủ, trước tiên là nấu canh bong bóng cá sủ vàng, Tô Khiết Quỳnh chê mùi tanh quá nồng không chịu uống.

Kim Gia Hân vừa nhìn thấy tổ yến cao cấp lập tức nhớ đến lần trước lúc ở phòng làm việc của Phó Tử Uy, Kiều Tuấn Anh mang đến hai hộp quà lớn.

Thì ra đó là tổ yến cho Tô Khiết Quỳnh.

Ánh mắt cô ta lại rơi vào chiếc vòng trên cổ tay, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chiếc vòng này, chính cô ta tự mình giành được.

Ngày đó sau khi ăn tối với Phó Tử Uy xong, hai người đi đến tiệm vàng, anh hỏi cô ta chọn trang sức nào mà cô ta thích nhất. Khi ấy cô ta mừng rỡ lựa đi lựa lại, Phó Tử Uy nói đây xem như là thù lao cho hạng mục mà cô ta đề xuất.

Lần này đến đây đưa thiếp mời, cô ta muốn xoa dịu lại quan hệ giữa mình và Phó Tử Uy.

Chuyện này, đã được bà Trác đồng ý. Bằng không thái độ của nhà họ Phó đối với Tô Khiết Quỳnh, cô ta đời này đừng hòng có thể xuất hiện trước mặt người khác.

Cho nên mợ chủ Phó này có thể xuất hiện, còn phải cảm ơn cô ta một tiếng, có điều đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô lấy thân phận là mợ chủ Phó xuất hiện…

Kim Gia Hân nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.

Đôi mắt cô ta nhìn Tô Khiết Quỳnh, rồi lại nhìn về phía tổ yến, ra vẻ hâm mộ nói: “Tổ yến này chính là món hàng cao cấp đấy, chắc là anh Phó mang về cho mợ chủ Phó đấy nhỉ?”

Dì Tống nhìn cô ta, không biết cô ta ra vẻ ngạc nhiên như thế là gì.

Không phải cậu chủ Phó đưa tổ yến cho mợ chủ Phó là chuyện rất bình thường sao.

Kim Gia Hân biết dì Tống đang suy nghĩ gì trong đầu, cầm tổ yên lên nói: “Tổ yến này, nhìn hơi quen. A, tôi nhớ ra rồi, ngày đó tôi đang bàn chuyện ở phòng là việc của cậu Phó, thì trợ ký Kiều xách vào, nói là do khách tặng.”

“Cậu Phó đối xử với cô Phó rất tốt.”

Cô ta bỏ tổ yến về lại trong thùng, nhẹ nhàng phủi tay, ánh sáng bạc lấp lóe, cô ta vuốt ve chiếc vòng tay, nói: “Nhắc đến mới nhớ, anh Phó thật đúng là người tỉ mỉ. Chiếc vòng này, là anh ấy giúp tôi chọn đấy.”

Dì Tống có ngốc đi nữa cũng nghe ra lời này có ý gì.

Đây là khiêu khích trắng trợn!

Nói gì mà tổ yến khách tặng, vòng tay là tự cậu Phó chọn, lời vừa nói ra, không phải chọc tức người khác thì là gì?

Mắt của dì Tống nhìn Tô Khiết Quỳnh, chỉ thấy sắc mặt cô trắng bệch, ngón tay siết chặt đôi đũa.

Dì Tống chỉ là người làm, không tiện nói gì, đành nói: “Cậu chủ Phó vẫn luôn quan tâm mợ chủ, biết cơ thể mợ chủ không tốt, vội vàng nói tôi làm nhiều thức ăn bổ dưỡng cho mợ chủ.”

Kim Gia Hân vốn đang nói dối, nghe được dì Tống nói như thế, tức đến mức nghiến răng ken két.

Tô Khiết Quỳnh, một người câm, uống nhiều thuốc bổ làm gì, uống rồi sẽ mở miệng nói chuyện được sao?

Đêm qua Phó Tử Uy giày vò cô đến rạng sáng, chờ sau khi cô ngủ, bản thân anh lại không ngủ được.

Bạn tốt của anh có một trang viên ở ngoại ô, sáng sớm anh đã chạy đến đó câu cá rồi.

Nói câu cá vậy thôi, chứ thực ra người thì ngồi trên ghế, cần câu vứt trên kệ, trên mặt úp một quyển sách, không biết đang ngủ hay đang thức.

Chủ nhân của trang viên này, chính là Mạc Hiểu Minh.

Từ sau khi Phó Tử Uy kết hôn, thời gian vui đùa của đám bạn bè chí cốt ít hẳn đi.

Mạc Hiểu Minh là một tay chơi, đêm qua anh ta cùng với một nhóm bạn ở trang viên mở tiệc đến nửa đêm mới đi ngủ, buổi sáng nghe người trong trang viên nói Phó Tử Uy đến.

Anh ta mặc một bộ đồ ngủ đi đến hồ cá, trước tiên nhìn thùng nước, bên trong ngoại trừ nước, ngay cả một con cá cho mèo ăn cũng không có.

Mạc Hiểu Minh bước đến bên cạnh ghế ngồi xuống, híp mắt nhìn ao cá lấp lánh.

“Sao vậy, giường trong nhà không tốt nên chạy đến đây ngủ hay sao?” Mạc Hiểu Minh đá Phó Tử Uy một cú: “Tôi nói này, cậu muốn ngủ, thì đi vào trong ngủ, ở đây tôi không nuôi mỹ nhân ngư, chờ cậu câu lên đâu.”

Phó Tử Uy vốn không ngủ, chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Chân nhột thì đập đi.” Phó Tử Uy liếc nhìn dấu chân trên ống quần, cầm quyển sách đánh vào chân anh ta.

“A… Lửa lớn thế kia, ôi chao, không thỏa mãn được nhu cầu hay sao?”

Mạc Hiểu Minh né quyển sách, cúi người trưng ra vẻ mặt đáng khinh, nhất định phải nhân lúc người ta tâm trạng tồi tệ mà giỡn một phen: “Sao nào, chẳng lẽ cô gái câm ấy không thỏa mãn được cậu à?”

Phó Tử Uy trừng mắt với anh, đánh một cái lên trên khuôn mặt đáng khinh của anh ta, sau đó đẩy ra, tức giận: “Tôi rất ổn!”

Mạc Hiểu Minh ngoáy ngoáy lỗ tai, trở về đặt mông lên ghế: “Ổn thì ổn thôi, làm gì phải lớn tiếng như vậy.” 

Sau lưng vọng đến tiếng bước chân cộp cộp, nghe như tiếng dép vải giẫm lên bãi cỏ mềm mại.

Bùi Hải Sơn cũng là một trong những kẻ cuồng hoan suốt đêm qua, và cũng là một trong những bạn tốt của Phó Tử Uy.

Anh ta vỗ vai của Phó Tử Uy, ngồi xuống một bên khác của anh, vặn chai nước suối uống một hơi lớn nói: “Sáng sớm đã nghe cậu đến rồi, sao không đến từ hôm qua?”

Đêm qua khi nhóm bạn tụ tập, có gọi điện cho Phó Tử Uy, nhưng mà anh từ chối.

Một bên khác, Mạc Hiểu Minh duỗi chân, nâng lên khỏi bãi cỏ, ngã người về sau chiếc ghế, cỏ quái nói: “Người ta bận chơi trò tạo con trai cùng với vợ, chơi với cậu thì có ích gì?”

Phó Tử Uy mặc kệ anh ta, uể oải cầm lấy cần câu, thấy lưỡi câu trống không.

“Tôi nói này Mạc Hiểu Minh, hồ cá của cậu không phải đã chết đấy chứ, một con cũng không có.”

Mạc Hiểu Minh nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu chủ Phó ơi, cậu bị ai chọc giận, nên muốn đến chỗ tôi tôi trút giận hả?”

Phó Tử Uy ngồi bên hồ cá hứng làn gió thu lúc sáng sớm, không nhớ bản thân rốt cuộc đã giận chuyện gì, cuối cùng anh đổ hết tội lỗi lên người Tô Khiết Quỳnh.

Phó Tử Uy ôm một bụng tức, giọng nói hừng hực: “Tôi đang chiến tranh lạnh với cô ấy.”

Mạc Hiểu Minh nghe xong, giống như tên thần kinh, hỏi tới tấp: “Cái gì? Chiến tranh lạnh? Với ai?”

Phó Tử Uy căm tức nhìn anh ta, thiếu chút nữa là vung cần câu lên đánh.

Bùi Hải Sơn cười nói: “Cậu đừng thêm chuyện nữa, không thấy tâm trạng của người ta đã cực kỳ tệ rồi sao.”

Anh ta nhìn về phía Phó Tử Uy: “Xảy ra chuyện gì rồi? Tôi nghe Kiều Vân Anh nói, cậu cho Kiều Tuấn Anh điều tra Kỳ Minh Dương sao?”

Kiều Vân Anh năm đó theo đuổi Phó Tử Uy không thành, ngày qua tháng lại thế mà lại thành một đôi với Bùi Hải Sơn. Mà tin này của Kiều Vân Anh, hơn phân nửa là nghe được từ Kiều Tuấn Anh.

Sau khi Phó Tử Uy nghe thấy ba chữ “Kỳ Minh Dương” thì lập tức giận dữ.

Tên khốn nạn này biết rõ Tô Khiết Quỳnh là vợ anh, còn tìm tới cô hợp tác làm app cái gì chứ, thật sự muốn tìm chết đây mà!

Mà Tô Khiết Quỳnh cái con người ngu ngốc này, thấy rành rành cái tên Kỳ Minh Dương có mưu đồ bất chính, còn nói gì mà bạn bè, làm anh tức điên lên muốn bóp chết cô.

Để tránh việc bản thân nhân lúc cô ngủ say mà bóp chết cô trên giường, sáng sớm anh đã ra khỏi nhà.

Phó Tử Uy nhớ lại những người đàn ông ve vãn xung quanh Tô Khiết Quỳnh trong khoảng thời gian gần đây, sau đó nói: “Sao trước kia tôi không biết, cô ấy có thể hấp dẫn ruồi nhặng đến vậy c ơ chứ.”

Người làm ở trang viên mang bữa ăn sáng đến, Mạc Hiểu Minh ngậm vào miệng một quả dâu tây, nói: “Tôi nhìn cậu cứ y như một ông chồng đang ghen lồng ghen lộn đấy. Tôi nói cậu này, không phải lâu ngày nảy sinh tình cảm với cô gái câm rồi yêu cô ấy đấy chứ?”

Ai cũng biết Phó Tử Uy kết hôn với Tô Khiết Quỳnh như thế nào, cũng biết trong lòng anh không có người phụ nữ câm kia, toàn thế giới không ai xem trọng cuộc hôn nhân của bọn họ.

Mạc Hiểu Minh giọng điệu nhấn mạnh, mập mờ lườm người nào đó.

Phó Tử Uy khịt mũi xem thường, sao có chuyện đó được!

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận