Bùi Hải Sơn không dám đắc tội với cô ta, chỉ tay về Phó Tử Uy mà nói: “Này, anh Phó đang phàn nàn vợ của cậu ấy thôi mà.”
Kiều Vân Anh nhìn sang thấy khuôn mặt cứng đờ không cảm xúc của Phó Tử Uy thì hỏi thăm: “Làm sao vậy?”
Cô nàng Tô Khiết Quỳnh này luôn an tĩnh không hề nói ra tiếng nào, chỉ có bị người khác bắt nạt ăn hiếp thì làm sao có thể chọc giận anh được chứ?
Bùi Hải Sơn đem toàn bộ những chuyện của Phó Tử Uy và Tô Khiết Quỳnh thuật lại vắn tắt một lần, Kiều Vân Anh nghe xong, bình tĩnh mà thở dài một hơi nói: “Anh Phó, từ trước đến nay tôi không phát hiện chủ nghĩa đàn ông to lớn của anh lại nghiêm trọng đến vậy nha?”
Phó Tử Uy lạnh lùng nhìn sang cô ta hỏi lại: “Cô có ý gì?”
Kiều Vân Anh ở trong vòng tay của Bùi Hải Sơn vừa ăn một miếng bánh mì kẹp lại uống một ngụm sữa tươi, vô cùng hài lòng rồi nheo mắt nói: “Anh xem thử bên cạnh anh có cái đám bạn bè không đàng hoàng rồi lại nhìn lại người nhà anh, bên cạnh cô ấy có ai không?”
Người thân thì bán cô ấy đi, chồng của cô lại xem cô như không khí, nhà chồng thì lúc nào cũng muốn đuổi cô ra khỏi nhà, nghĩ đến đã cảm thấy xót xa rồi, đến một người để nói chuyện bên cạnh cô cũng không có ai cả. Nghĩ lại, cô ta còn khá bội phục mợ chủ Phó này vì đến bây giờ vẫn chưa phát điên. Kiều Vân Anh nói xong thì dừng lại một lúc, còn mấy người đàn ông kia nghe xong nhất thời cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ có Bùi Hải Sơn âm thầm mà nhéo eo cô ta, em dám nói ai là đám bạn bè không đàng hoàng đó hả?
Kiều Vân Anh bặm bặm môi, cười mà trả lời: “Anh là ngoại lệ mà.”
Cô ta lại nói: “Anh đã quen với việc ngày ngày cô ấy quanh quẩn ở bên cạnh mình, mặc dù người ta là một người câm nhưng cũng là người có suy nghĩ mà, càng không phải là một người đầu gỗ nên cô ấy cũng có mưu cầu xã hội.”
“Anh nói xem, anh không phải là một người có chủ nghĩa đàn ông thì gọi là cái gì hả?”
Vẫn may ban đầu cô ta dừng lại đúng lúc, nếu như thật sự phải chung sống với người đàn ông bạc tình theo chủ nghĩa đàn ông này thì dựa vào tính cách của cô ta nhất định sẽ sớm trở mặt rồi. Cũng chỉ có người phụ nữ câm này ngậm đắng nuốt cay đối với anh mà thôi.
Phó Tử Uy trưng ra bộ mặt khó chịu không nói nên lời, đối diện anh có một cái ao cá, anh không đồng tình đối với những lời của Kiều Vân Anh dù chỉ một câu.
“Cô thì hiểu cái gì cơ chứ!”
Kiều Vân Anh khịt khịt mũi tỏ ra không thèm bận tâm đến chuyện nhà của người ta lắm, nên cô ta cũng lười tranh cãi với anh.
“Ấy, đúng rồi, nói đến điểm này.” Cô ta nhớ đến em trai của mình, nói với Phó Tử Uy: “Kiều Tuấn Anh là độc đinh nối dõi của nhà họ Kiều chúng tôi, anh mà cứ bóc lột đàn áp em trai tôi như vậy, khiến nhà nhà họ Kiều chúng tôi không có người nối dõi thì sợ rằng mẹ tôi sẽ đến liều mạng với anh đấy!”
Kiều Tuấn Anh không dễ gì mới có một cô bạn gái thì lại bị cái tên ông chủ không có lương tâm này gọi đi điều tra cái công ty gì đó khiến cho hai đứa phải chia tay. Đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi, lại qua mấy tháng nữa thì tới tết rồi, lẽ nào phải đi thuê một cô bạn gái để mà dẫn về quê ăn tết à?
Phó Tử Uy khịt nhẹ mũi, anh đứng dậy từ trên cao nheo mắt nhìn xuống Kiều Vân Anh nói: “Cô không thử thay đổi góc độ mà nghĩ xem, nếu như Kiều Tuấn Anh không nuôi nổi vợ của mình thì liệu có người phụ nữ nào muốn ở bên cạnh anh ta không.”
Nói xong, anh lập tức rời đi.
Mạc Hiểu Minh há hốc miệng sững sờ nhìn bóng lưng của anh, đi cũng không nói một tiếng, đột nhiên tới đây rồi lại đột nhiên rời đi cứ như một cơn gió ấy nhỉ? Quay đầu nhìn Kiều Vân Anh đang tiếp tục ăn cái bánh mì kẹp, anh ta theo phản xạ quay trở lại.
“Vừa nãy cô nói đám bạn không đàng hoàng đó là ai hả?”
Kiều Vân Anh mặc kệ anh ta, từ từ đi đến bên cạnh Mạc Hiểu Minh, Mạc Hiểu Minh cảnh giác nhìn cô ta: “Cô muốn làm gì vậy?”
Kiều Vân Anh nhìn nhìn anh ta, đột nhiên cúi người xuống.
Mạc Hiểu Minh nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy có chút thú vị: “Này, nói sai thì cũng đừng tặng tôi món quà lớn như vậy chứ, tôi tha...”
Hai chữ tha thứ này còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy Kiều Vân Anh đứng thẳng lại, cô ta nhìn cũng chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn vào bọc sách xi măng. Thời buổi này còn ai mà đọc quyển sách có bọc xi măng thế này chứ? Hình vẽ trên bọc xi măng là một ông thầy tướng số, Kiều Vân Anh tiện tay lật ra hai trang, sững hết cả người, sau đó lật sang trang đầu. Ngôn ngữ ký hiệu dành cho người nước Hoa sao?
Không cần hỏi, loại sách thế này nhất định không phải là của tên ngốc Mạc Hiểu Minh rồi.
Mạc Hiểu Minh không biết nội dung bên trong sách, ngước cổ nhìn liếc sang bìa sách lại cảm thấy chả có gì kỳ lạ, anh ta cười nói: “Cái này là của tên Phó Tử Uy đó nhỉ, chắc cậu ta quên cầm đi rồi...”
Kiều Vân Anh liếc anh ta một cái, khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười tinh nghịch.
Phó Tử Uy lái xe một lúc đã trở về biệt thự.
Dì Tống đang lặt rau trong bếp, nghe thấy tiếng động ở ngoài cổng, nhìn thấy Phó Tử Uy trở về nhanh chóng nói: “Thưa cậu chủ, cậu đã về rồi ạ.”
Mới sáng đã không biết anh đi từ lúc nào rồi.
Phó Tử Uy đưa mắt nhìn vào trong phòng, hỏi: “Vợ tôi đâu rồi?”
Đến cậu bé cũng không có nhà.
Dì Tống trả lời: “Mợ chủ nói dẫn cậu chủ nhỏ đi phơi nắng rồi.”
Phó Tử Uy “ừ” một tiếng, lúc đi qua phòng ăn thì nhìn thấy trên bàn có một tấm thiệp mời màu đỏ.
Anh cầm lên xem một lát, cũng không có mở ra mà hỏi thẳng dì Tống: “Ai đưa đến đây vậy?”
Dì Tống nhìn thấy tấm thiệp mời, bà ấy lập tức trợn tròn mắt. Sống lâu đến như vậy rồi, bà ấy còn chưa bao giờ nhìn thấy kẻ thứ ba nào lại ngạo mạn như cô nhân tình này. Bình thường thì chuyện của chủ nhà, kẻ hầu người hạ không nên can thiệp nhiều chuyện, nhưng cái chuyện này dì Tống nhịn không được nuốt không trôi mà.
Bà ấy nói: “Buổi sáng có cô Kim đã đến đưa đến tấm thiệp này, nói muốn mời cậu mợ chủ đến dự buổi tiệc sinh nhật của mẹ cô ta.”
Phó Tử Uy nghe xong, lông mày nhíu nhẹ lại, trong ánh mắt lóe lên một tia không vừa ý.
Dì Tống nhìn thấy biểu cảm của anh cho nên lấy hết can đảm mà nhỏ tiếng nói: “Cậu chủ, cô Kim nói với mợ chủ là cậu đã tự mình tặng cho cô ta một chiếc vòng tay. Mợ chủ nghe thấy vẫn cứ luôn không vui.”
Hàm ý chính là Tô Khiết Quỳnh đi ra ngoài sưởi nắng, thật ra là muốn đi giải sầu.
Vì để khoe ra cái vòng tay của mình mà cô ta đã mặc cái áo thun tay lửng trong cái thời tiết này, chỉ sợ người ta không nhìn ra hay sao ấy.
Phó Tử Uy nghe vậy, lông mày càng nhíu chặt hơn. Anh luôn hào phóng với phụ nữ, mấy món trang sức quý giá từ trước đến nay chưa từng keo kiệt, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mấy cái chuyện nhỏ nhặt này lại bị người khác lấy ra làm ầm ĩ.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại...
Khuôn mặt của Tô Khiết Quỳnh bỗng thoáng qua trong tâm trí anh, từ trước đến nay cô không hề mang trang sức. Vòng tay hay bông tai gì cả, thậm chí đến cả nhẫn cưới cô cũng không đeo. Cảm thấy mấy ngày nay cô cứ khó chịu kỳ lạ, cứ đối nghịch với anh chỉ bởi vì một cái vòng tay này à?
Phó Tử Uy vốn định trở về ngủ một giấc, nhưng đột nhiên lại cầm lấy chìa khóa quay người đi ra cửa.
Dì Tống ngạc nhiên thấy bóng lưng của anh, nhanh chóng hỏi: “Thưa cậu chủ, cậu có quay về ăn cơm không ạ?”
Một tiếng “rầm” phát ra ở ngoài cửa, không có ai trả lời bà ấy. Dì Tống cầm lá cần tây trên tay đưa lên cổ quay người trở vào nhà bếp, trong miệng thì lẩm ba lẩm bẩm: “Cũng không biết dỗ sao…”
Tô Khiết Quỳnh sau khi ăn sáng xong đã dẫn Phó Minh Viễn ra ngoài rồi.
Cậu bé đã bắt đầu có nhận thức rồi, cô dẫn thằng bé đi ra Thế giới đại dương đi dạo. Phó Minh Viễn bình thường được bà Trác đưa đi chơi, nhưng mà bà ta chỉ để cho bọn trẻ lộ diện ở những dịp giao lưu còn mấy chỗ như thủy cung hay khu vui chơi mấy cái loạt hoạt động này thì bà ta không muốn dẫn cậu bé đến.
Cậu bé nhìn những chú cá đầy màu sắc như mở ra một thế giới quan mới vậy, ánh mắt của cậu bé cứ đuổi theo đàn cá đang bơi kia, ánh mắt của Tô Khiết Quỳnh cũng dừng trên những chú cá đang bơi lội kia.
Cách nhìn của cô không giống với Phó Minh Viễn. Thế giới đại dương dù lớn đến đâu cũng không thể so với sự rộng lớn bao la của biển cả, những chú cá này cũng là bị bó buộc trong một thế giới nhỏ hẹp mà thôi. Nó có thật sự tự do hay không, ai mà biết được?
Đang lúc sửng sốt, Phó Minh Viễn bỗng nhiên hưng phấn vỗ vai cô: “Mẹ, thật lớn! Cá!”
Tô Khiết Quỳnh giật mình quay qua nhìn thì thấy một con cá mập trắng đang nổi lên mặt nước nhìn cô! Cậu bé Phó Minh Viễn đã sợ tới mức nhắm mắt lại ôm lấy cổ mẹ mình, Tô Khiết Quỳnh cũng hoảng sợ, tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Vừa rồi nhìn thấy cá mập trắng to như vậy bơi đến đây, trong nháy mắt, trong đầu cô sao lại hiện lướt qua khuôn mặt của Phó Tử Uy cơ chứ?
Đang nghĩ đến người đàn ông này, thì điện thoại di động của cô vang lên. Lấy ra xem, là Phó Tử Uy gọi đến. Tô Khiết Quỳnh không muốn nhận nhưng Phó Minh Viễn đã nhanh tay cướp lấy điện thoại của cô. Cậu bé này rất thông minh, mới tí tuổi đầu đã biết dùng điện thoại di động rồi. Cậu bé nhìn vòng tròn màu xanh lá cây kia rồi nhấn vào đó sau đó đưa lên tai nghe, nói một hồi.
Phó Tử Uy nghe thấy giọng đầy mùi sữa của con trai mình hưng phấn nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, đại khái cũng biết bọn họ đang ở đâu, cúp điện thoại lái xe hướng đến Thế giới đại dương. Không bao lâu, anh đã lái xe tới, nhưng ở một nơi lớn như thế này muốn tìm một người cũng không phải là dễ. Thật may người anh muốn tìm có những đặc điểm riêng, đi qua mấy khu là đã tìm thấy.
Tô Khiết Quỳnh một mình mang con trai đi chơi, bế lâu quá cánh tay không chịu nổi nên phải ngồi xuống một chỗ để nghỉ ngơi. Độ đáng yêu của Phó Minh Viễn quá cao, không ít những cô bé đến đây chơi với cá đều không thèm nhìn cá mà chạy qua chơi với cậu bé, cùng nhau chụp ảnh.
Tô Khiết Quỳnh vui vẻ để cho cậu bé tiếp xúc với rất nhiều người khác nhau, cô cảm thấy trong thế giới của mình không cần phải giống như những bà vợ cao cao tại thượng chỉ ở trong nhà. Cô ngồi ở một bên vừa uống nước nghỉ ngơi, vừa nhìn đám những cô bé ôm Phó Minh Viễn, một lúc sau, trong túi cậu bé đã nhồi nhét đầy bánh kẹo, trên đầu còn đeo một chiếc băng đô hình tai hồ ly vô cùng dễ thương. Tô Khiết Quỳnh đặt cậu bé trên đùi của mình, lấy kẹo ra khỏi túi của cậu bé, để ngăn chặn những đứa trẻ nghịch ngợm này nhân lúc cô không chú ý đến lấy trộm kẹo ăn.
Lúc này, một thân tối đen che ở trước mặt cô, ánh sáng trong Thế giới đại dương vốn không đủ, bị người khác che khuất ánh sáng khiến cho cô càng thêm nhìn không rõ. Tô Khiết Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, Phó Tử Uy mặc một bộ quần áo đơn giản cúi đầu nhìn cô. Vẫn là một khuôn mặt tuấn tú nhưng lại mang một vẻ mặt băng lạnh nghìn năm, nhìn không ra một tí vui vẻ nào.
Tô Khiết Quỳnh sửng sốt, sao anh lại tới đây? Trong cuộc hôn nhân kéo dài hơn hai năm của bọn họ, những lần mà hai người xuất hiện cùng một chỗ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần xuất hiện anh đều giữ khoảng cách với cô, hình như sợ cô làm chuyện gì ảnh hưởng đến anh.
Phó Tử Uy rút tay trong túi ra, ôm con trai mình lên nhìn cô nói: “Ăn gì chưa?”
Tô Khiết Quỳnh lắc đầu, vốn dĩ định tìm chỗ nào đó ăn cơm nhưng cô ôm con đi không nổi. Mũi chân của Phó Tử Uy dịch chuyển, lại đi sâu vào bên trong. Tô Khiết Quỳnh kinh ngạc nhìn anh, hỏi cô đã ăn cơm hay chưa, không phải là nên đi ra ngoài hay sao?
Phó Tử Uy không nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu lại nhìn cô một cái rồi nói: “Còn không đi?”
Tô Khiết Quỳnh tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng anh, chẳng lẽ tra tấn cô cả đêm còn chưa đủ, còn muốn cho cô chết đói hay sao! Cho đến lúc này, chân cô đã mềm nhũn ra rồi. Nếu như không phải Kim Gia Hân tới chọc tức cô, cô cũng không muốn ra ngoài làm gì.
Sâu bên trong Thế giới đại dương có một nhà hàng phong cách hải dương, nhưng giá cả ở đây rất đắt, người bình thường không có đủ khả năng ăn ở đây, vì vậy lúc trước có rất nhiều người không đi vào đây.
Tô Khiết Quỳnh trước khi lập gia đình vẫn giống như nhưng cô khuê nữ trong một gia đình truyền thống, nhà họ Tô không cho cô ra ngoài đi dạo lung tung, sau khi vào nhà họ Phó, Phó Tử Uy ngược lại không có hạn chế cô, nhưng cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện nên đã sớm không còn bận tâm với nó nữa. Nếu như không phải vì Phó Minh Viễn, cô cũng sẽ không đến mấy chỗ như thế này.
Cô nhìn ra Phó Tử Uy rất quen thuộc với chỗ này, người ở đây giống như là quen biết anh, nói hai câu xong đã lập tức dẫn bọn họ đi vào phòng ăn. Tô Khiết Quỳnh lại sửng sốt, nhìn vào mặt Phó Tử Uy. Anh định mời cô ăn tối ở đây sao?
Mãi cho đến khi nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, Tô Khiết Quỳnh đều ngây ngốc sững sờ, không xác định được nhìn Phó Tử Uy, không biết dưới khuôn mặt bình tĩnh của anh lại đang có tâm tư gì.
Phó Tử Uy gắp mắt cá bỏ vào miệng, mắt cũng không ngước lên, thản nhiên nói: “Thức ăn sắp nguội rồi, em còn không mau ăn đi?”
Tô Khiết Quỳnh lấy lại tinh thần, xác định lúc này anh không tìm cô để gây phiền toái, nhanh chóng cầm lấy dao cắt một miếng cá tuyết nhỏ. Cô rất thích ăn cá tuyết, khẩu vị của Phó Minh Viễn cũng có chút giống cô, cũng thích ăn cá. Cô gắp một miếng cho cậu bé, lại một miếng cho mình, hoàn cảnh lúc này quá tốt làm cho tâm trạng cũng tốt hẳn lên hoặc là thật sự đi đã quá mệt mỏi rồi, một đĩa cá nhanh chóng được xử lý xong, đương nhiên vẫn cảm thấy chưa có ăn no. Nhưng lại ngượng ngùng không dám nói với Phó Tử Uy rằng cô ăn chưa có no.
Tô Khiết Quỳnh nắm lấy cái nĩa, dùng nước sốt sô cô la trang trí trên đĩa từng chút một. Phó Tử Uy nhìn cô một cái rồi gọi nhân viên phục vụ mang thêm một phần, sau đó ôm Phó Minh Viễn qua cùng anh ăn bánh pudding.
Tô Khiết Quỳnh ăn từng miếng từng miếng món bánh tráng miệng của mình, nhìn trộm người đàn ông trước mặt. Đây có phải là một buổi tối hẹn hò ngọt ngào hay không? Đối với Phó Tử Uy, cô luôn luôn không dám tin tưởng hoàn toàn. Kinh nghiệm nói với cô rằng người đàn ông này sẽ có thể vô tình, không đúng, anh đối với cô chưa bao giờ có tình cảm. Vậy đột nhiên anh tới Thế giới đại dương để làm gì?
Ăn cơm xong, Tô Khiết Quỳnh cho rằng anh sẽ mang cô với Phó Minh Viễn trở về nhà, dù sao anh cũng là người bận rộn, hơn nữa, anh không thích đi cùng cô ở bên ngoài. Nhưng Phó Tử Uy lại dẫn cô đi ra ngoài từ cửa phòng ăn bên kia.
Sáng nay Tô Khiết Quỳnh chưa đi qua chỗ này, theo tờ hướng dẫn tham quan cần phải trở về lối ban đầu từ lối vào phía bên kia, không nghĩ rằng từ phía nhà hàng đi ra có thể đi một lối tắt gần như vậy. Tô Khiết Quỳnh nhìn người đàn ông đi trước mặt cô, sao anh lại quen thuộc với chỗ này như vậy, trước kia anh thường thường tới đây sao?
Ngay khi Tô Khiết Quỳnh đang thất thần, bước chân Phó Tử Uy dừng lại. Phó Minh Viễn chỉ vào con rùa lớn đang bơi chậm trên đỉnh đầu, cười khúc khích nói: “Mẹ ơi, nhìn kìa, một con thuyền lớn!”
Phó Tử Uy sửa lời cho cậu bé: “Không phải là một con thuyền lớn, nó là một con rùa.”
Khi Tô Khiết Quỳnh nhìn qua, cô thấy một con rùa khác đang bơi tới, hai con rùa biển to lớn có cái vây khổng lồ giống như mái chèo chèo thuyền, chúng chắc là một đôi, đang đùa bỡn nhau trong nước biển. Bên cạnh có một cặp tình nhân cũng đang xem, anh ta hát một bài hát.
“Tôi muốn em đi cùng với tôi, nhìn những con rùa kia bơi trong nước, bò chầm chậm trên bãi cái nhìn những bông hoa sóng biển...”
Cô gái mỉm cười, hai người tìm một góc khuất nhìn những con rùa biển.
Tô Khiết Quỳnh có chút hâm mộ nhìn bọn họ. Tuổi của cô cũng không hơn bọn họ là bao nhiêu, nhưng... Nhưng... Cô hoàn toàn không biết tình yêu là cái gì, tuổi trẻ là cái gì... Cô chưa từng yêu đương thì cô đã làm một người mẹ, làm một người vợ. Tô Khiết Quỳnh thu hồi ánh mắt, không nghĩ tới quá nhiều thứ gì nữa.
Cô cầm lấy điện thoại di động, vỗ vỗ vai Phó Tử Uy. Cô không muốn dùng ngôn ngữ kí hiệu trước mặt người khác, miễn cho anh lại cảm thấy mất mặt. Phó Tử Uy nhìn thấy cô giơ điện thoại di động ra thì biết cô muốn chụp ảnh cho bọn họ.
Khi có thời gian rảnh, Phó Tử Uy thường hay đưa con trai ra ngoài chơi, thế nhưng khi chỉ đi một mình thì anh không thường chụp ảnh mà chỉ chơi không rồi về. Anh nhìn điện thoại của Tô Khiết Quỳnh, theo bản năng định từ chối nhưng không hiểu sao lại vô thức đồng ý.
Tô Khiết Quỳnh một lúc chụp liên tục đến vài tấm, có ảnh chụp cùng rùa biển, cá heo, còn có cả ảnh chụp những con sứa đang phát sáng lấp lánh. Ở đây còn đẹp hơn so với chỗ cô đến xem buổi sáng nữa. Lúc này cũng vừa đến màn biểu diễn của nàng tiên cá. Chỉ thấy nàng tiên cá với mái tóc màu nâu, cái đuôi vàng óng từ trên mặt nước lặn xuống, ánh sáng trên đầu chiếu xuống khiến những chiếc vảy ánh lên từng tia từng tia, bong bóng nước cũng lăn tăn xung quanh, trông vô cùng đẹp đẽ!
Tô Khiết Quỳnh tròn mắt nhìn nàng tiên cá xinh đẹp đang bơi lội tung tăng dưới nước. Ngày còn nhỏ khi xem tivi, cô thấy nàng tiên cá rất xinh đẹp, mái tóc dài giống như rong biển, còn có chiếc đuôi vàng lấp lánh giúp cô đi tới bất cứ nơi đâu cô muốn ở dưới biển. Chỉ là cô không thể nói chuyện được...
Phó Tử Uy bế Phó Minh Viễn lên, dạy cậu bé kiến thức về những sinh vật dưới đại dương, vừa quay lại đã nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh đang tròn mắt đứng xem. Làn nước xanh biếc phản chiếu trên gương mặt trắng nõn của cô, cô mặc chiếc váy trắng suông dài, uyển chuyển tựa đóa hoa lam dưới đại dương. Phó Tử Uy bỗng cảm nhận được nhịp tim đập vang lên từng hồi. Ngay lúc cảm nhận được điều đó, anh vội chớp mắt rồi nhìn ra chỗ khác, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ. Làm sao anh lại có cảm giác rung động với một người như thế được chứ, không thể nào.
Ngay tức khắc anh nhớ tới tên facebook của Tô Khiết Quỳnh là Cá biết bay. Anh lại nhìn sang Tô Khiết Quỳnh, đúng lúc cô đang háo hức nhìn đàn cá. Lúc này cơn giận đột nhiên kéo tới, anh cứng rắn nói: “Cũng muộn rồi, mau về thôi.”
Tô Khiết Quỳnh lặng lẽ thu lại ánh mắt, thấy con trai mình đang uể oải nằm trên vai người đàn ông này, trưa nay cậu bé không ngủ nên bây giờ đã rất buồn ngủ rồi. Cô liếc nhìn người đàn ông không biết tại sao mà đột nhiên nghiêm mặt, cũng không biết tại sao anh lại tức giận. Người đàn ông này quả nhiên lật mặt nhanh như lật sách.
Phó Minh Viễn vừa lên xe đã ngủ gật trong lòng Tô Khiết Quỳnh, trông có vẻ cậu bé chơi đã mệt rồi. Cô lấy ra một ít khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu bé, lại cẩn thận lau đến cổ. Phó Tử Uy từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ Tô Khiết Quỳnh dịu dàng cúi đầu chăm sóc con trai mình, đôi mắt tập trung dường như chỉ thấy thế giới trước mắt. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào khuôn mặt cô khiến cho làn da sáng sủa sạch sẽ của cô ngay cả lông tơ cũng có thể nhìn thấy được. Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tử Uy cũng dịu đi vài phần.
Xe chạy rất êm, Tô Khiết Quỳnh trong lúc bế cậu bé không có việc gì làm nên lấy điện thoại ra xem ảnh vừa chụp cũng nhân tiện lọc ra những tấm không đẹp nữa. Trong máy có quá nhiều ảnh, mỗi ngày đều phải tải lên máy tính để lấy chỗ trống, cứ cuối ngày là lại đầy. Từng tấm từng tấm đều là ảnh chụp chung của Phó Tử Uy và Phó Minh Viễn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Minh Viễn giống như bản sao chép của Phó Tử Uy vậy.
Nếu như không phải là do cô sinh ra thì khó mà tưởng tượng khuôn mặt băng sơn nghìn năm của Phó Tử Uy lúc còn nhỏ lại có dáng vẻ thế này. Cô tưởng tượng con mình sau này sẽ trông như thế nào, cũng sẽ là khuôn mặt vô cùng lạnh lùng như Phó Tử Uy sao? Tô Khiết Quỳnh lập tức lắc đầu, vẫn là không nên. Con trai cô không nên giống anh, không biết cười mà suốt ngày giữ cái vẻ mặt nghiêm túc chẳng đáng yêu chút nào cả.
Nghĩ lại thì từ khi sinh ra Phó Tử Uy đã không biết cười rồi sao? Không, cô nghe nói Phó Tử Uy là người vốn có tính lạc quan. Ngoại hình nổi bật, gia cảnh xuất sắc, bên cạnh lại có nhiều bạn bè thân thiết vây quanh, sự nghiệp cũng vô cùng suôn sẻ. Ngay từ khi sinh ra anh dường như đã nhận được sự ưu ái của ông trời, mà lỗi duy nhất lại chính là cô. Với anh mà nói, đây chắc chắn là một thảm họa rồi.
Khóe miệng Tô Khiết Quỳnh cong lên, lén lút nhìn người đàn ông đang lái xe trước mặt. Anh chăm chú nhìn đường, hoàn toàn không để ý đến bên cạnh. Tô Khiết Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, hai mắt sáng lên, nhẹ nhàng lấy điện thoại ra chụp lén từ phía sau rồi nhanh chóng thu người lại.
Ngày nay có câu “Cái đẹp là đại diện cho chính nghĩa”, một số cô gái đối xử cực kì tốt với những người đàn ông có ngoại hình đẹp, lúc nào cũng nhõng nhẽo một câu nam thần nói gì cũng đúng, hai câu nam thần làm gì cũng đúng. Nếu Phó Tử Uy mà đăng ảnh trên Facebook thì chắc hẳn phải thu hút đến hàng chục triệu người theo dõi kia kìa. Thế nhưng nếu những cô gái này thật sự sống cùng với những chàng trai kia lâu dài, ắt hẳn sẽ không thấy thú vị nữa. Cô nghĩ tới lúc nãy ở Thế giới đại dương có mấy cô gái thấy anh định lên chụp ảnh nhóm lại bị ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người của anh đẩy xa ba mét.
Trên đường đi, Tô Khiết Quỳnh chán không có gì làm nên mở ứng dụng sửa ảnh ra, kéo ảnh Phó Tử Uy vào rồi sửa loạn lên, lại càng không nhận ra xe đã dừng lại rồi. Phó Tử Uy nhìn từ kính chiếu hậu thấy cô gái kia đang chăm chú nhìn điện thoại, cũng không biết tại sao mà cô vui vẻ thế, cười đến tận mang tai. Anh vô thức nghĩ đến cái ứng dụng chết tiệt kia, không lẽ cô lại đang nói chuyện với ai à? Hơn nữa hôm nay cô còn không nói chuyện với anh, vậy thì chắc chắn là cô đang nói chuyện với người khác rồi.
Phó Tử Uy tháo dây an toàn, rồi lại xoay người về phía sau, duỗi tay ra, nhân lúc Tô Khiết Quỳnh đang không chú ý đã nhẹ nhàng giật lấy điện thoại của cô. Tô Khiết Quỳnh giật mình, khi phản ứng lại thì điện thoại cô đã nằm trong tay người đàn ông kia rồi, muốn giật lại cũng không được. Lần này không giống những lần trước, Tô Khiết Quỳnh bị dọa đến mức không dám nhìn thẳng mặt Phó Tử Uy. Lẽ nào lại khiến anh tức giận rồi ư?
Phó Tử Uy nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trong điện thoại, gân xanh trên trán nổi lên. Quả nhiên cô càng ngày càng to gan rồi, lại dám chụp lén anh rồi còn sửa ảnh anh thành cái dạng này nữa! Khuôn mặt người đàn ông trong tấm ảnh một nửa vẫn bình thường, một nửa thì lại là hình một mụ phù thủy già độc ác, bên cạnh còn có ghi chú: “Quỷ già.”
Chữ “già” sau mới viết được một nửa. Phó Tử Uy mặt mày xanh lét: Quỷ già? Là cái nhân vật trong bộ phim kinh dị kia, lúc thì nam lúc thì nữ lại còn khống chế cả linh hồn yêu nữ tà ác ư? Màn hình điện thoại lúc này gần như bị bóp vỡ rồi. Phó Tử Uy quay đầu lại nhìn cô gái đang mỉm cười. Cô chưa bao giờ nịnh nọt gì để cầu xin cả.
“Anh là quỷ già, vậy thì em là nhân vật nữ chính kia à?”
“Hả?” Tiếng nghiến răng ken két vang lên.
Tô Khiết Quỳnh vội vàng lắc đầu xua tay.
“Không phải không phải, em chỉ nghịch chút thôi.”
Phó Tử Uy lườm cô một cái, lấy ngón tay ấn vào màn hình, xóa đi tấm ảnh bị sửa kia trước mặt cô. Còn tấm ảnh gốc ở sau kia, anh đang định ấn xóa đi bỗng dưng dừng lại...
Kim Gia Hân cầm một ly rượu đi đến bên phía bà Trác, bà Trác đang tán gẫu với vài người phụ nữ, khi nhìn thấy ánh mắt của Kim Gia Hân, bà ta gật đầu với cô ta rồi tiến về phía trước.
Kim Gia Hân khẽ mỉm cười với bà Trác, nói: “Cảm ơn cô Trác rất nhiều vì hôm nay đã tới tham gia bữa tiệc sinh nhật này của mẹ cháu ngày hôm nay.”
Bà Trác cụng ly cùng với cô ta một cái, cười nhạt nói: “Không có gì đâu, cô còn muốn cả nhà cháu cùng đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của cô nữa kìa.”
Lời nói này ý tứ bên trong đã rất rõ ràng rồi, Kim Gia Hân trấn an mình, cười nói: “Cô Trác, mợ chủ Phó đứng một mình cô đơn ở đó, như vậy có được không ạ?”
Trác Nhã Kiều liếc mắt sang bên gốc cây sơn trà, cũng may là cô vẫn còn có thể ngồi ngốc ở đó.
Khóe mắt quét lên mấy người phụ nữ đi về hướng Tô Khiết Quỳnh, bà ta nhíu mày lại, để ly rượu trong tay qua một bên rồi đi tới. Tô Khiết Quỳnh đang cùng chơi đùa vui vẻ với Phó Minh Viễn thì thấy có mấy người phụ nữ mặc quần áo lộng lẫy tiến về phía mình.
Ba người phụ nữ cùng đi tới một hướng, ba người phụ nữ kia đứng ở ba góc khác nhau, cứ thế vây quanh cô.
Trong đó một người mặc bộ váy vàng nhạt, gương mặt treo một nụ cười ngọt ngào, hỏi bằng một giọng điệu quyến rũ: “Cô đây có phải là mợ chủ Phó không ạ?”
Tô Khiết Quỳnh khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt chăm chú nhìn cô ta, gật đầu với cô ra như là đã đáp lại, cũng là có ý nói với cô ta là cô muốn đưa đứa trẻ đi.
Những người phụ nữ kia lại từng người một tươi cười chào hỏi. “Mợ chủ Phó, lần đầu tiên chúng tôi gặp cô, cô thật sự rất xinh đẹp.”
“Mợ chủ Phó, da của cô đẹp thật đấy, cô chăm sóc da ở đâu vậy?”
“Đúng rồi, mợ chủ Phó, kiểu tóc mà cô làm cũng rất dễ nhìn, cô đã làm ở nhà tạo mẫu tóc nào vậy, có thể giới thiệu cho tôi được không?”
Bên ngoài nhìn thì mấy người đó là đang lấy lòng Tô Khiết Quỳnh, nhưng trên thực tế, mấy người đó chỉ là buộc Tô Khiết Quỳnh phải dùng thủ ngữ mà thôi.
Những người phụ nữ như vậy chẳng qua là muốn làm xấu mặt cô, muốn làm cho Tô Khiết Quỳnh cảm thấy nhục nhã, nhưng nể mặt mũi nhà họ Phó nên không làm quá trớn hơn.
Làm quá lên cũng chính là đánh vào mặt nhà họ Phó. Tô Khiết Quỳnh một hai câu còn cảm thấy mấy người này có chút thành khẩn, nhưng mấy người này thay nhau nói, đến cả kẻ ngốc cũng có thể cảm nhận được bọn họ đang có ý đồ không tốt.
Từ đầu tới cuối, cô đều lạnh nhạt cười cười, cũng chả thèm dùng thủ ngữ đáp lại bọn họ. Cô chỉ cười cười, chậm rãi mang theo Phó Minh Viễn đi đến phía trước bàn ăn, những người kia không dám ngăn cản cô, chỉ có thể đi sau lưng cô mà thôi.
Khí chất Tô Khiết Quỳnh vốn lỗi lạc cao nhã, cô cẩn thận che chở cho con trai mình, hành động lại vô cùng ấm áp dịu dàng, bởi vậy một đám người không coi trọng cô cũng không thể làm gì nữa.
Kim Gia Hân đi theo sau lưng bà Trác, nhìn thấy cảnh này, tức giận đến muốn nôn ra máu.
Những người này bình thường mồm năm miệng mười, mọi việc đều thuận lợi, thế nhưng sao bây giờ lại không nói nổi một người câm cơ chứ!
“Các cô đang làm cái gì vậy?” Khí thế của bà Trác còn lớn hơn nhiều so với mấy cô tiểu thư mười mấy hai mươi tuổi, ngay khi bà ta nói vậy, mấy cô tiểu thư lập tức mỉm cười đáp lại: “Chúng cháu đang nói chuyện cùng với mợ chủ Phó ạ.”
Bà Trác liếc mắt nhìn sang Tô Khiết Quỳnh, ánh mắt rơi vào đồ ăn trên tay của cô. Lúc này, cô đang cho Phó Minh Viễn ăn.
“Ồ? Nói những gì vậy?”
“Chúng cháu đang hỏi mợ chủ Phó, làn da của cô ấy đẹp như vậy, cô ấy bình thường chăm sóc như thế nào?”
Bà Trác hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc mắt nhìn Tô Khiết Quỳnh, lúc nhìn về phía Kim Gia Hân, trong ánh mắt hiện lên chút hài lòng.
Bà ta nói: “Các cô vẫn còn quá trẻ tuổi, vẫn giống như một bông hoa vậy, làn da của các cô vẫn còn rất mềm mại đàn hồi, không phải tất cả đều giống nhau sao? Tốt hơn là nên dành chút thời gian tự tìm tòi học hỏi.”
“Các cô nhìn Gia Hân xem, cô ấy cũng trạc tuổi các cô, cô ấy có thể làm người lãnh đạo, lại còn có thể làm dự án. Các cô nên học hỏi cô ấy không ít đâu.”
Một cô gái có phần quyến rũ ngay lập tức trả lời: “Tôi nghe nói chú tôi nói rằng, Phó Nam chuẩn bị mở rộng thị trường ra Châu Âu, cái dự án du lịch ở Tây Ban Nha khiến cậu Phó rất hài lòng, dự án này cũng là dó cô Gia Hân đảm nhiệm sao?”
Kim Gia Hân tức thời ngượng ngùng cúi đầu xuống, cười nói: “Các cô cũng khen tôi quá rồi, tôi làm sao có thể tài năng hơn các cô được.”
Bà Trác cảm thấy rất hài lòng với thái độ Kim Gia Hân, cô nói: “Cháu cũng đừng quá khiêm tốn. Lần này thật đúng là may mắn mà có cháu hỗ trợ. Cháu bận rộn như vậy mà vẫn dành ra một chút thời gian để đảm nhiệm dự án này.”
Những người này, cô một câu tôi một câu, làm như Tô Khiết Quỳnh không có mặt ở đây vậy, bọn họ nói những lời này nhưng thật ra là đang nói cho cô nghe.
Ý là muốn nói cô vô dụng hay sao?
Ánh mắt bà Trác nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vẫn đang nhàn nhã thẩn thơ khiến bà ta cảm thấy vô cùng tức giận.
Nếu như cô nghe hiểu được điều này thì nên mau chóng rời đi đi chứ!
Phó Tử Uy ngắm vuốt chén rượu đi tới, nghe mấy câu nói của bà Trác, lại nhìn thấy một đống người vây quanh ở đây cũng hiểu ít nhiều mọi chuyện rồi.
Anh đi đến đứng bên cạnh Tô Khiết Quỳnh, nhàn nhạt mở miệng nói: “Mẹ, bọn họ không nói với mẹ chuyện về dự án hay sao? Dự án đó đã bị thay đổi, không phải là do cô Kim đây đảm nhiệm nữa rồi.”
Anh nhìn về phía Tô Khiết Quỳnh: “Con đã thấy một vài bài viết thú vị trên Facebook của Tô Khiết Quỳnh nên con đã nhờ mọi người dựa vào bài viết đó để triển khai dựa án.”
Mấy người phụ nữ này đều sốc, tất cả bọn họ đều nhìn về phía Tô Khiết Quỳnh.
Nhất là Kim Gia Hân, cô ta tức giận đến mức muốn đào một cái hố để chui xuống.
Ngày hôm đó cô ta chọc giận Phó Tử Uy, sau khi bị anh cảnh cáo, cô ta vì giữ lại chút hình tượng của mình mà không dám đụng đến dự án này nữa, ngay cả hỏi thăm về nó mà cô ta cũng không dám, nhưng cô ta không nghĩ rằng, đề xuất về dự án của cô ta hoàn toàn bị thay đổi rồi!
Sắc mặt Kim Gia Hân lúc xanh lúc đỏ, thay đổi nhanh như một bảng màu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!