Phó Tử Uy vứt trả điện thoại cho Tô Khiết Quỳnh, lạnh lùng nói: “Em dám chỉnh xấu ảnh của tôi một lần nữa thì xem tôi trừng trị em thế nào!”
“Xuống xe!”
Tô Khiết Quỳnh giống như là sống sót sau một vụ tai nạn, vội vàng ôm Phó Minh Viễn xuống xe.
Dì Tống đã chưng tổ yến xong, nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh về nên bảo cô uống.
Tô Khiết Quỳnh đưa Phó Minh Viễn về phòng trẻ con, lúc ra ngoài uống tổ yến đúng lúc nhìn thấy Phó Tử Uy đỗ xe xong đang đi vào, cô giống như nhìn thấy quỷ, vội vàng ôm bát về phòng, cái đuôi kẹp lại rất chặt.
Cô đang nằm trên lưng con hổ, nào dám liều lĩnh xuất hiện trước mắt anh nữa.
Lúc ăn cơm tối, Tô Khiết Quỳnh cũng không ra ngoài, chỉ nói đã ăn no rồi không đói mà thôi.
Phó Tử Uy ăn tối một mình, trên mặt không hề có vẻ không hài lòng nào, khoé môi cũng gợn lên một nụ cười khó phát hiện.
Tắm xong, Tô Khiết Quỳnh ngồi trước bàn máy tính, bắt đầu chuyển ảnh từ điện thoại vào máy tính như thường lệ.
Nhìn thấy ảnh chụp chung của hai bố con, Tô Khiết Quỳnh nhấp chuột, phóng to bức ảnh.
Nói ra thì đây là lần đầu tiên Phó Minh Viễn được đi chơi cùng bố mẹ.
Khoé môi của Tô Khiết Quỳnh khẽ cong lên, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Trong cuộc sống này hóa ra còn có thể có lúc như vậy.
Sau này khi Phó Minh Viên lớn lên, cậu bé sẽ nhớ ngày hôm nay chứ?
Tô Khiết Quỳnh chống cằm, ngơ ngẩn nhìn bức ảnh, cửa phòng ngủ không biết bị mở ra từ bao giờ.
Phó Tử Uy dựa vào khung cửa, nhìn từ góc độ của anh có thể thấy toàn bộ lưng của Tô Khiết Quỳnh, còn thấy cả màn hình máy tính không bị cô chắn.
Đẹp như vậy sao?
Khóe môi anh hơi nhếch lên, lấy điện thoại từ trong túi ra, trượt vài lần trên màn hình, mở ảnh trong bộ sưu tập.
Người phụ nữ trong bức ảnh đứng một mình, gợn sóng màu xanh in nhẹ trên khuôn mặt, đàn cá với màu sắc rực rỡ bỗng trở thành cảnh nền cho tấm ảnh kia.
Độc lập với thế giới, hào quang tỏa sáng.
Phó Tử Uy cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy cô đứng ở thế giới đại dương, anh lại chụp cho cô một bức ảnh như vậy.
Nhưng biểu cảm lãnh đạm như vậy, người làm chuyện gì cũng lạnh nhạt mà lại có một mặt thú vị như vậy.
Không phải là cô rất sợ anh sao?
Thế mà lại dám chụp trộm anh, còn chỉnh ảnh của anh?
Lúc đó, khi nhìn thấy bức ảnh bị cô chỉnh loạn lên kia, anh rất bực bội, nhưng khi đi tắm, anh lại vô duyên vô cớ bật cười.
Lúc đó, khóe môi của anh lại không tự chủ được mà nhếch lên.
Nhận thấy điều này, khóe môi Phó Tử Uy vừa nhếch lên liền hạ xuống.
Anh cảm thấy hơi nhàm chán, về việc nhàm chán người trong ảnh hay là hành động anh chụp bức ảnh này thì không ai biết.
Ngón tay di chuyển đến biểu tượng thùng rác, lúc chuẩn bị xóa, anh lại do dự một chút, cuối cùng vẫn là giữ bức ảnh kia lại.
Phó Tử Uy của khi đó không biết rằng, chính vào một giây do dự này của anh mà không xóa bức ảnh này đi, khiến anh của vài năm sau đó đối với người phụ nữ duy nhất trong bức ảnh vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi vừa yêu đến không biết làm sao, lại đi tìm tung tích của cô khắp thế giới.
Phó Tử Uy cất điện thoại vào túi rồi đi vào.
Tô Khiết Quỳnh nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang sải bước đi vào một cách lười biếng.
Có lẽ anh vừa mới tắm xong, mặc áo ngủ, tóc vẫn còn ướt, một tay đút túi quần, tay còn lại đang đút điện thoại vào túi.
Tô Khiết Quỳnh nhìn anh, đang định đứng lên đi vào phòng tắm lấy khăn lau đầu cho anh, nhưng khi cô vừa động đậy, lại nhìn thấy Phó Tử Uy rút tay ra, ném một tấm thiệp mời lên bàn đọc sách.
Tô Khiết Quỳnh cúi đầu nhìn, là tấm bìa màu đỏ chữ mạ vàng trông rất quen mắt mà Kim Gia Hân đã đem đến sáng hôm nay.
Khi Phó Tử Uy chuẩn bị đi dự một vài buổi tiệc, cô thường sẽ giúp anh chuẩn bị quần áo, vừa nhìn thấy tấm thiệp này thì cô đã biết Phó Tử Uy định đi rồi.
Cô đưa tay làm ngôn ngữ ký hiệu.
“Tí nữa em sẽ chuẩn bị quần áo cho anh.”
Dĩ nhiên cô cũng theo thói quen cảm thấy lần này mình không cần đi.
Nói xong, cô đứng lên, đang định vào phòng tắm lấy khăn nhưng cánh tay lại bị anh nắm lấy.
Tô Khiết Quỳnh quay đầu nhìn anh, còn có việc gì nữa sao?
Phó Tử Uy nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn trong veo của cô, lời đến bên miệng lại không thể thốt nên lời.
Lời nói này từ trước đến nay đều chưa từng nói trước mặt cô.
Tô Khiết Quỳnh không biết anh muốn làm gì, vừa không nói gì, vừa không để cô đi, lẽ nào còn muốn tìm cô tính sổ vì chuyện đã chế ảnh anh sao?
Nhưng rõ ràng anh đã hung dữ với cô rồi mà.
Tô Khiết Quỳnh vô tội nhìn anh, lại liếc nhìn tay anh, Phó Tử Uy hơi cau mày, buông tay ra, vừa giống như là đang lầm bà lầm bầm, vừa giống như là đang đuổi cô đi.
“Bỏ đi, em đi lấy khăn lau tóc cho tôi trước.”
Tô Khiết Quỳnh liếc nhìn anh, hoang mang bước vào phòng tắm lấy khăn.
Đúng là một người kỳ lạ, nhưng người như Phó Tử Uy luôn khiến người khác không đoán được tâm tư của anh như thế nào.
Tô Khiết Quỳnh cũng lười không muốn đoán, đến khi cô cầm khăn đi ra, Phó Tử Uy đã ngồi trước bàn đọc sách, bàn tay to cầm lấy chuột máy tính, nhấp ngẫu nhiên vào những bức ảnh kia.
Nhìn biểu cảm của anh giống như là khá hài lòng.
Tô Khiết Quỳnh đi đến, lấy khăn lau mái tóc vừa ngắn vừa cứng của anh.
Anh là một người kỳ lạ.
Rõ ràng có máy sấy tóc, vừa nhanh vừa tiện lợi, nhưng anh lại không thích tiếng ù ù của máy sấy tóc, thích dùng khăn lau khô tóc.
Phó Tử Uy nhìn máy tính, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngày mai em cũng đi cùng tôi.”
Tay của Tô Khiết Quỳnh dừng lại, cũng không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ nhìn mái tóc ngắn lộn xộn của anh.
Vừa rồi có phải cô đã nghe được gì rồi không?
Phó Tử Uy cảm giác được sự ngừng lại của cô, quay đầu nhìn thấy cô ngây ngốc đứng đó không động đậy, lại mở miệng nói: “Sao vậy, nghe không hiểu sao?”
Tô Khiết Quỳnh quả thật là có cảm giác nghe không hiểu, giống như ảo giác vậy.
Nhưng nhìn biểu cảm khó chịu và không kiên nhẫn của anh thì cô mới chắc chắn là bản thân mình thật sự nghe được.
Cô nhớ lại khi mới gả vào nhà họ Phó.
Lúc đó, ngày cưới mới qua được vài ngày, Phó Tử Uy được mời tham gia một bữa tiệc tư nhân cỡ nhỏ, vì trên thiệp mời có viết hai chữ ‘vợ chồng’, người khác cũng viết tên của cô lên đó, cho nên cô bèn chuẩn bị cả quần áo của cô và anh.
Hôm đó, Phó Tử Uy nhìn thấy quần áo của cô chuẩn bị liền đi thay, sau đó mở miệng.
Anh nói: “Em không cần phải đi đâu.”
“Em đi thì thể diện của tôi biết để ở đâu?”
“Để tôi bị mọi người cười nhạo sao?”
Lúc đó, Tô Khiết Quỳnh đã khó chịu đến nỗi bật khóc, tức giận, cô nhốt mình trong phòng, cắt nát bộ lễ phục kia.
Đương nhiên sự tức giận của cô cũng không có ai xem trọng cả.
Từ ngày hôm đó, cô cũng không ‘tự mình đa tình’ thêm lần nào nữa, hễ nhìn thấy thiệp mời thì luôn tự động không chú ý đến tên của cô được viết trên đó nữa.
Thật ra sau này cô cũng nghĩ thông rồi, người khác nhìn cô và Phó Tử Uy sẽ có tâm thái gì đây?
Từ phương diện ác ý mà nghĩ, hoặc là muốn chế giễu Phó Tử Uy, hoặc là muốn chế giễu cô, từ phương diện thiện ý mà nói, viết tên của cô chỉ là nhìn thể diện của Phó Tử Uy, suy cho cùng thì cô cũng là mợ chủ Phó được cưới gả đàng hoàng.
Cho nên khi Phó Tử Uy bảo cô đi cùng, cô như ngốc luôn rồi.
Anh có ý gì?
Phó Tử Uy nhìn thấy vẻ mặt với biểu cảm lờ mờ của cô, giống như là không dám tin, lại giống như đang chống đối, trong mắt lộ ra sự hoang mang và giãy dụa.
Thật ra khi anh đưa ra quyết định này, chính anh cũng rất kinh ngạc.
Dựa theo ý kiến và thói quen của anh, Tô Khiết Quỳnh cô không cần phải… Xuất hiện trước mặt những người này, anh cũng không muốn xuất hiện ở cùng một nơi với cô như những nơi tổ chức tiệc rượu như thế này.
Khi anh nhìn vào tấm thiệp mời cũng hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.
Thế nhưng vào lúc anh đang tắm rửa, đột nhiên cô lại đứng ở bể cá nhìn những con cá kia, sau đó chẳng biết tại sao anh lại sửa lại suy nghĩ trong đầu.
Mà hiện giờ Phó Tử Uy nhìn thấy ánh mắt hoang mang kia của Tô Khiết Quỳnh, bỗng nhiên cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Anh không tự nhiên mở to mắt, nắm tay lại đặt lên môi ho nhẹ một tiếng, lớn giọng nói: “Nhìn cái gì! Nhớ rõ là ngày mai ăn mặc cho đẹp một chút là được!”
Anh quay đầu, ý bảo cô tiếp tục lau tóc: “Tiếp tục đi!”
Thế nhưng Tô Khiết Quỳnh cũng không có lập tức làm tiếp mà là chậm rãi đem khăn mặt đặt ở trên bàn, đi đến bên cạnh anh.
“Em không đi.”
Vẻ mặt của Phó Tử Uy lập tức trầm xuống, trừng mắt nhìn cô. Trước kia bảo cô không cần phải ra ngoài, cô lập tức giận dỗi cắt nát quần áo, hiện giờ kêu cô đi thì cô lại nói không muốn đi. Chuyên môn của cô là đối phó với anh, chọc giận anh hay sao?
Tô Khiết Quỳnh nhếch môi cười khổ.
Vừa rồi khi cô xác định được rằng điều cô nghe không phải là ảo giác, là anh thật sự nói rằng muốn cô cùng tham gia vào buổi tiệc, nghĩ đến đó cô thật sự cảm thấy hào hứng một chút, thế nhưng hóa ra cô cũng chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc mà thôi.
Trước kia cô đã cố gắng biến mình trở thành giống như một người bình thường nhất, không ai có thể dùng ánh mắt khác thường để nhìn cô, cô có thể xuất hiện ở mọi nơi, sẽ không khiến cho người khác phải xấu hổ, sẽ không khiến cho người khác cảm thấy mất mặt.
Thế nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ riêng của cô, ngay cả những người thân trong gia đình của cũng cô đều cảm thấy rằng cô rất mất mặt.
Mà Phó Tử Uy lại là người trực tiếp nói ra việc không muốn mang cô đến những nơi đó để dọa người khác.
Ở trong nhà họ Phó này cũng đã hơn hai năm, cô suy nghĩ cẩn thận, trái tim của cô cũng đã sớm bị đục khoét rồi.
Người khác cưới vợ, diện mạo, gia thế, tài năng, mỗi người một vẻ khiến cho người đàn ông của mình tự hào, còn cô thì sao?
Khiến cho người của nhà họ Phó hổ thẹn, nếu cô là người của nhà họ Phó thì cô cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.
Hơn nữa, buổi sáng nay Kim Gia Hân đặc biệt để tâm rằng kêu cô cần phải đi cùng, cô ta có thể có lòng tốt gì hay sao?
“Em không có quần áo thích hợp để mặc.”
Tô Khiết Quỳnh khua tay múa chân một chút, từ chối với một lý do thẳng thắn nhất.
Trên thực tế thì quả thật là như vậy, Phó Tử Uy không muốn cô tham dự bất cứ buổi tiệc rượu nào nên những bộ lễ phục cũng không còn xuất hiện trong tủ quần áo của cô nữa, tất cả đều đã bị ném đi rồi.
Phó Tử Uy nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cô.
Khuôn mặt kia của cô, còn có cái gì mà anh không nhìn thấu được hay sao?
Tô Khiết Quỳnh không muốn bị anh nhìn chằm chằm, quay đầu sang một bên, thế nhưng tay của Phó Tử Uy đã nhanh chóng nắm lấy cằm của cô, buộc cô phải quay đầu lại đối mặt với anh, cười như không nhìn thẳng vào mặt cô.
“Tô Khiết Quỳnh, trước kia không phải là em rất muốn đi tới những nơi này hay sao?”
Tô Khiết Quỳnh bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt yên tĩnh như mặt hồ nước mùa thu.
Cô chưa từng muốn tham gia những buổi tiệc, thế nhưng cô nghĩ rằng vợ chồng hẳn là nên ở cùng một chỗ với nhau, vợ chồng chung một lòng.
Chẳng qua bản chất cuộc hôn nhân của bọn họ là một âm mưu và sự cưỡng ép, cái gì mà chung một lòng, khi ấy cô khờ dại nên không biết mà thôi.
Tô Khiết Quỳnh đẩy tay anh ra, nhẹ nhàng thở ra, khua tay nói.
“Không phải anh bảo là em với anh cùng đi thì sẽ làm mất mặt mũi của anh hay sao?”
Cô biết trong lòng Phó Tử Uy có phiền muộn.
Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn để cho cô đi, cô còn lộ ra bộ mặt căng thẳng đó làm gì.
Phó Tử Uy tức giận nói: “Kêu em đi thì em phải đi, chuyện quần áo thì tôi sẽ giải quyết.”
Nói xong, anh còn chưa cho cô cơ hội để biểu đạt đã lập tức hầm hừ cất bước rời đi rồi.
Thật giống như là anh cầu xin cô phải đi vậy.
Cho cô chút mặt mũi thì cô liền đạp lên sĩ diện của anh.
Sáng sớm hôm sau, thư ký Quỳnh Phương đã đưa đến đây một đống lễ phục, còn nói về ‘chiếu chỉ’ của ông chủ, kêu cô ta hãy ăn mặc thật đẹp cho mợ chủ Phó.
Tô Khiết Quỳnh chưa từng đi đến tập đoàn Phó Nam, Quỳnh Phương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mợ chủ Phó trong lời đồn, không khỏi lặng lẽ tò mò nhìn cô thêm vài lần.
Không trách cô vì sao không dám đánh giá mợ chủ Phó này thoải mái, thật sự là bình thường ngài Phó cũng rất nghiêm túc, mọi người ở công ty cũng không dám lớn tiếng trước mặt anh.
Quỳnh Phương vào công ty cũng được vài năm, được cho là một người nhân viên lâu năm, lúc trước dư luận ở thành phố Bắc Vân cũng đã ồn ào và xôn xao chuyện này, cô cũng có nghe nói một ít, đối với mợ chủ Phó thần bí này càng thêm tò mò.
Cô cũng thật xinh đẹp, chợt liếc mắt nhìn một cái, không được tính là nghiêng nước nghiêng thành thế nhưng khiến cho người ta khi nhìn thoáng qua đều không nhịn được muốn nhìn thêm lần thứ hai.
Thế nhưng, cô… Thật sự sẽ không nói chuyện được hay sao?
Chẳng qua là Quỳnh Phương có thể vào được tập đoàn Phó Nam, hơn nữa có thể làm thư ký quan trọng của văn phòng giám đốc thì chính là người rất tinh ranh, cho dù cô có tò mò thì cũng sẽ không để cho người khác phát hiện.
Thế nhưng ngược lại là Tô Khiết Quỳnh, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt cấp dưới của Phó Tử Uy, cô càng thêm căng thẳng. Ha ha, cô được coi là bà chủ mà lại có thể sợ nhìn thấy nhân viên của chồng mình…
Tô Khiết Quỳnh nở một nụ cười thản nhiên với Quỳnh Phương, chính mình phải bình tĩnh mạnh mẽ chống đỡ, đi lên chọn trong một loạt lễ phục trước mắt.
Có những chiếc váy táo bạo, cũng có những chiếc cổ điển tao nhã, có váy ngắn, cũng có cái đuôi váy rất dài, rất nhiều loại.
Quỳnh Phương đứng ở một bên phiền muộn nhíu mày.
Đột nhiên ông chủ ra lệnh cho cô ta, cô ta đã cố gắng hết sức thể hiện ra toàn bộ năng lực của mình, từ sáng sớm đã liên hệ với những nhà thiết kế hợp tác với tập đoàn Phó Nam, sau đó đưa lễ phục sang đây.
Bởi vì cô ta vẫn chưa từng gặp qua mợ chủ Phó cho nên không biết rằng loại váy nào sẽ hợp với cô.
Tô Khiết Quỳnh xem qua vài bộ lễ phục đều cảm thấy chúng rất ổn, lập tức chọn một chiếc váy màu xanh nhạt.
Màu sắc trang nhã, cũng tôn lên màu da của cô.
Tô Khiết Quỳnh đang muốn đi vào thử chiếc váy thì Phó Tử Uy đã đi từ phòng sách qua, nhìn thấy chiếc váy trong tay cô liền mượn qua, nhìn trước nhìn sau rồi nhấc hai ngón tay lên vai.
Vẫn chưa mặc lên người cô nhưng anh đã biết được dáng vẻ của cô sau khi mặc chiếc váy này rồi.
Bộ váy này thiết kế ngắn gọn phóng khoáng, phần vai được mở rộng chính là điểm nhấn, nếu người phụ nữ nào mặc chiếc váy này có xương quai xanh khêu gợi thì tất cả mọi người đều sẽ bị hấp dẫn.
Vẻ mặt Phó Tử Uy không thay đổi chút nào, tiện tay lấy lại bộ váy kia, mặt khác cầm lên một chiếc sườn xám màu trắng đưa cho cô: “Mặc cái này.”
Tô Khiết Quỳnh nhìn bộ sườn xám kia, vải gấm màu trắng, phần ngực là lớp vải bông bán trong suốt, mặt trên thêu hoa cỏ, dây cài hình hoa mai, không chỉ thanh lịch mà còn… Mà còn thể hiện được khí chất.
Tô Khiết Quỳnh không có bất kỳ ý kiến gì với bộ đồ này, mang chiếc váy vào để thử. Dù sao thì ở trước mặt một người bá đạo như Phó Tử Uy, cô có nói cái gì thì cuối cùng cũng chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của anh mà thôi.
Ông chủ thật là keo kiệt, dáng người của bà chủ đẹp như vậy mà lại không lộ ra một chút nào cho người khác xem.
Tô Khiết Quỳnh thay bộ sườn xám đi ra, chỉ thấy ánh mắt của Phó Tử Uy là lạ.
Cô cúi đầu nhìn chính mình.
Sườn xám thoạt nhìn thì thon thon không có gì đặc biệt, thế nhưng lại là loại trang phục ăn theo từng vóc dáng của mỗi người. Cho nên có rất nhiều người mặc sườn xám đều phải đặt may riêng, ở đâu cần may rộng, ở đâu cần ôm lại, không được qua loa dù chỉ một chút.
Trong mắt của Quỳnh Phương hiện lên dấu chấm than, ánh mắt của ông chủ thật sắc bén, làm sao anh ấy biết được bộ sườn xám này phù hợp với vóc dáng của mợ chủ Phó như vậy?
“Mợ chủ Phó, cô mặc bộ sườn xám này thật sự rất xinh đẹp đấy ạ.” Quỳnh Phương than thở, tuy nhiên vẫn không quên nịnh nọt.
Tô Khiết Quỳnh bóp eo, thực ra phần eo vẫn còn khá rộng, nếu ôm thêm vài mũi thì tốt rồi.
Vóc dáng cô vô cùng hoàn hảo, tuy không phải thuộc vào dạng người đẹp chân dài, nhưng khi cô mặc bộ sườn xám này, phối cùng đôi giày cao gót, cặp chân của cô càng thêm thon dài.
Không thể phủ nhận, Phó Tử Uy rất có mắt nhìn phụ nữ.
Tô Khiết Quỳnh nhớ lại, trước kia mỗi lần Phó Tử Uy tham gia tiệc tùng thì những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh không người nào không có thân hình bốc lửa, khuôn mặt khêu gợi.
Ha ha, chắc là do luyện tập mà được.
Quỳnh Phương lấy túi kim chỉ mang theo bên người ra, nắm lấy phần vải thừa ở eo Tô Khiết Quỳnh: “Mợ chủ Phó à, tôi sẽ luồn hai mũi bên này cho cô.”
Làm thư ký riêng, giây phút nào cũng phải phản ứng nhanh nhạy và có lòng trung thành, do đó cô ta đương nhiên có thể giải quyết, nếu không thì ông chủ sẽ không gọicô ta đến.
Có điều cô ta vừa mới lén lút sờ eo mợ chủ Phó, đây mới đúng chuẩn là vòng eo rắn nước thắt đáy lưng ong rồi.
Trang điểm xong, cái miệng nhỏ của Phó Minh Viễn há thành hình chữ ‘O’, ngón tay nhỏ chỉ vào cô, kéo ống quần của Phó Tử Uy: “Bố bố, cô tiên kìa.”
Lúc Tô Khiết Quỳnh đi ra, Phó Tử Uy chợt ngây người.
Tóc búi cao chỉ dùng một chiếc trâm cài hồng đậu để cố định, hai lọn tóc nhỏ phủ xuống hai bên, lông mày thanh mảnh, mắt long lanh, mũi cao môi đỏ, xinh đẹp thanh thoát.
Anh biết rõ Tô Khiết Quỳnh xinh đẹp, nhưng không ngờ khi chưng diện lên… Nhìn rất tuyệt!
Phó Tử Uy mặc một bộ vest được chế tác thủ công, tất nhiên là anh tuấn phong độ, lại thêm một đứa bé dễ thương, lúc cả gia đình xuất hiện ở buổi tiệc nhà họ Kim, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.
Nhưng hôm nay, người được nhìn nhiều nhất vẫn là mợ chủ Phó trong truyền thuyết kia.
Đây xem như là lần đầu tiên cô tham gia tiệc tùng một cách công khai.
Tất cả mọi người thấy cô theo bên cạnh Phó Tử Uy chầm chậm tiến vào.
Đám người đang chuyện trò chợt im bặt lại.
Kim Gia Hân diện một chiếc váy màu đỏ, nhìn rất quyến rũ, kèm với sắc đẹp của cô ta đã lôi kéo rất nhiều ánh nhìn trong buổi tiệc ở sân nhà mình, với năng lực chủ đạo của cô thế mà lại lu mờ trước sự xuất hiện của người nọ.
Kim Gia Hân siết chặt nắm đấm, nghiến răng.
Nhưng trong lòng cũng hoảng hốt không thôi.
Cô ta luôn không xem Tô Khiết Quỳnh ra gì.
Phó Tử Uy chẳng phải ghét Tô Khiết Quỳnh nhất hay sao, ghét cô xuất hiện trước mặt người khác mà?
Sao anh còn để cô xuất hiện chói lòa như thế?
Hôm nay nhà họ Kim tổ chức buổi tiệc này, ngoài mặt thì tổ chức để chúc sinh nhật cho bà Kim, thật ra lại muốn làm cho Tô Khiết Quỳnh xấu mặt, để cô biết khó mà lui.
Đương nhiên nhà họ Kim biết nhà họ Phó kiêng kị nhất là chuyện gì nên không dám đắc tội nhà họ Phó, những người khách mời đến hôm nay đều đã được cố ý lựa chọn, mà chuyện Kim Gia Hân mời Tô Khiết Quỳnh cũng đã được bàn bạc với bà Trác.
Bà Trác đã nhiều lần ám chỉ Tô Khiết Quỳnh, muốn cô sớm ly hôn với con trai của bà ta, nhưng hết lần này tới lần khác, người phụ nữ da mặt dày không biết liêm sĩ này có đuổi cũng không chịu đi.
Lúc này bà ta mới đồng ý với Kim Gia Hân, để cho Tô Khiết Quỳnh tận mắt nhìn cô và người ta có chênh lệch như thế nào.
Bà Trác nhìn con trai đứng cùng với phụ nữ kia, bước đến.
“Mẹ.” Phó Tử Uy lên tiếng chào hỏi, Phó Minh Viễn nhìn thấy bà nội cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Thằng nhóc con được dạy dỗ phép tắc cực kỳ tốt, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng không phá phách nghịch ngợm, nề nếp quy củ mà đứng bên cạnh Phó Tử Uy.
Không biết có phải cậu bé nhận ra điều gì đó hay không, lúc này, cậu bé duỗi tay nhỏ nắm lấy tay Tô Khiết Quỳnh.
Ánh mắt của bà Trác nhìn thoáng qua khuôn mặt Phó Minh Viễn, rồi trở nên bén nhọn khi nhìn qua Tô Khiết Quỳnh.
“Tốt nhất hôm nay tay cô đừng lộn xộn, cứ ngoan ngoãn đứng chỗ này, không được mở miệng ra đâu đấy.”
Tô Khiết Quỳnh nhếch môi, rũ đôi mắt xuống.
Sau khi bà Trác cảnh cáo cô xong mới nhìn qua Phó Tử Uy.
Nói thật hôm này Tô Khiết Quỳnh xuất hiện ở đây, bà ta cũng khá ngạc nhiên.
Mặc dù chủ ý này do Kim Gia Hân đề xuất, nhưng nếu con trai không đồng ý, Tô Khiết Quỳnh cũng không thể nào đến đây được.
Nói cách khác, anh bắt đầu tiếp nhận Tô Khiết Quỳnh rồi sao?
Bà Trác mang theo ánh mắt tìm tòi nhìn qua, Phó Tử Uy không biểu hiện vẻ gì, đứng lúc một bên khác, một người đàn ông trung niên bưng chén rượu đến chào hỏi, Phó Tử Uy gật đầu với bà Trác nói: “Con đi nói chuyện với giám đốc Hàn vài câu.”
Sau đó anh lại nghiêng đầu nói với Tô Khiết Quỳnh: “Em và Phó Minh Viễn đứng đây đừng chạy lung tung.”
Nói xong, anh nhận ly rượu của người đàn ông trung niên bước đi.
Còn lại bà Trác, bà ta cảm thấy mình và Tô Khiết Quỳnh đứng dưới một bầu trời là một sự sỉ nhục lớn, liếc cô một cái rồi rời đi.
Qua một lúc, Phó Tử Uy đi, bà Trác cũng không có ở đây, chỉ có Phó Minh Viễn bên cạnh Tô Khiết Quỳnh.
Tô Khiết Quỳnh cúi đầu nhìn con trai cắn ngón tay, nở nụ cười nhẹ.
Vừa rồi, khi người đàn ông trung niên kia đi đến, không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn cô. Cho dù tất ở mọi người ở đây đều biết cô là mợ chủ Phó, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô có mặt, hơn nữa Phó Tử Uy không giới thiệu cô với người kia.
Bây giờ cô đứng ở chỗ này, có thể cảm nhận được các ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ xô về.
Cô dường như có thể tưởng tượng được họ đang nói gì.
“Phó Tử Uy thừa nhận vị câm này là vợ mình, để cô ta lộ mặt rồi.”
Phó Minh Viễn tỉnh tỉnh mê mê nhìn Tô Khiết Quỳnh, chỉ vào bụi hoa sơn trà cách đó không xa, nói: “Mẹ ơi, xem xem hoa sơn trà.”
Tô Khiết Quỳnh dắt tay con trai, từ từ đi đến bụi hoa sơn trà.
Hoa sơn trà màu đỏ nở rộ vô cùng diễm lệ, từng đóa từng đóa như từng đốm lửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!