Chương 1474
Thấy Tô Trung Dung thong thả bước tới, lúc đó Tô Khiết thật sự rất muốn giết ông ta.
“Tình hình thế nào?” Tô Trung Dung tới trước mặt Tô Khiết, liếc cô một cái, trong giọng điệu không có một chút lo lắng, ngược lại còn có vài phần hả hê vui sướng khi có người gặp hoạ, không ai biết trong tình huống này ông ta còn hả hê cái gì.
Tô Khiết khẽ cau mày, lạnh lùng liếc nhìn ông ta, không đáp lời.
Phòng chăm sóc đặc biệt ở ngay bên cạnh, nếu ông ta thật sự muốn biết tình hình của ông nội thì có thể đi hỏi bác sĩ rồi vào thăm ông nội, nhưng hiển nhiên Tô Trung Dung không hề có ý định đi vào.
“Ông cụ đã chuyển hết tất cả cổ phần trong tay cho cô, bây giờ ông ấy ốm thì liên quan gì đến tôi? Gọi tôi đến có ích gì?” Tô Trung Dung chẳng những không có ý định vào thăm ông nội, hiển nhiên ông ta tới đây còn không phải tự nguyện.
Tô Khiết vẫn luôn bình tĩnh, chín chắn, nhưng lúc này cô cảm thấy lửa giận sục sôi, cô rất muốn đánh cho tên cặn bã trước mặt này một trận, nhưng cô cảm thấy đánh loại người này sẽ làm bẩn tay mình.
“Hôm qua ông gọi cho ông nội đã nói cái gì?” Tô Khiết nhìn ông ta, trong mắt mang theo ý lạnh khiến người khác sợ hãi.
“Còn có thể nói gì nữa? Nói về việc Nghiên Nghiên và mẹ nó bị bắt, và cả chuyện cô hại Nghiên Nghiên thân bại danh liệt. Là cô hại Nghiên Nghiên, là cô hại mẹ con nó vào tù, không phải ông cụ nên ra mặt giải quyết sao?” Tô Trung Dung nhìn Tô Khiết, không có ý xin lỗi chút nào, hoàn toàn là vẻ đương nhiên, dường như Tô Khiết mới là người sai.
Tô Khiết chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, ý Tô Trung Dung là hôm qua ông ta gọi điện đến nói cho ông nội chuyện Tô Nghiên Nghiên, bao gồm cả chuyện đoạn video?
Chẳng trách còn chưa kết thúc cuộc gọi ông nội đã ngất đi.
“Rõ ràng ông biết ông nội bị bệnh tim.” Tô Khiết không so đo cách nói đổi trắng thay đen của ông ta, nhưng ông ta khiến ông nội bị như này, món nợ này nhất định phải tính.
“Tôi biết.” Tô Trung Dung nhướng mày, thản nhiên trả lời, không cho là đúng.
Tô Khiết nhìn ông ta bằng ánh mắt rất lạnh.
“Tôi chỉ kể lại mọi chuyện cho ông ấy thôi, ai biết ông ấy lại vô dụng như thế, tôi còn chưa nói xong đã nghe tin ông phải vào viện. Nhưng chẳng phải ông cụ vẫn chưa chết đó sao, cô vội vàng gọi tôi tới làm gì…” Tô Trung Dung cứng đờ người trước ánh mắt lạnh băng của cô, nhưng ông ta vẫn không thấy mình có lỗi gì.
Nghe ông ta nói vậy, Tô Khiết âm thầm cắn răng sau đó thở hắt ra, ý ông ta là ông nội chưa chết thì không được gọi ông ta tới à? Đây có phải là câu của con người nói ra không?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!