Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Tô Khiết nhìn chằm chằm vào bóng dáng Nguyễn Hạo Thần đang chạy đến, đôi môi đỏ nở nụ cười lạnh lẽo, cơ thể ngã về sau.

“Tô Khiết!”

Nguyễn Hạo Thần quỳ gối bên vách núi, trơ mắt nhìn cơ thể Tô Khiết đang không ngừng rơi xuống bên dưới.

Nguyễn Hạo Thần, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh…

Mà lúc này, ở một nơi cao khác, một người đàn ông mặc áo khoác đen cầm chiếc kính viễn vọng. Trong ánh mắt sâu hút kia lóe lên biểu cảm hứng thú.

“Thưa ngài, cô gái kia hình như cũng không mấy quan trọng với Nguyễn Hạo Thần lắm.”

“Cứu đi.”

Từ trong miệng anh ta phun ra một chữ, đôi môi mỏng nhếch lên.



Năm năm sau.

Trong sân bay quốc tế thành phố Giang Thành, một cậu nhóc đẹp trai siêu cấp đáng yêu đi ra từ trong cửa VIP. Trong tay cậu nhóc kéo theo một chiếc hành lý màu trắng, quần áo trên người mang hơi hướng Hàn Quốc.

Trên khuôn mặt be bé đeo một chiếc kính râm to bản, dáng vẻ có vài phần tương tự với người đàn ông lạnh lùng nào đó.

Từ xa Tôn Tử Phàm đã nhìn thấy bóng dáng Tô Cảnh Nhạc, anh ta cau mày bất đắc dĩ. Cậu bé này đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm trong đám đông.

Chẳng qua anh ta lại không nhìn thấy một bóng dáng nào khác đi theo sau, vẻ mặt anh ta hơi tiếc nuối.

“Ôi thằng bé đáng yêu ghê, giá trị nhan sắc của bố mẹ chắc chắn cũng rất cao đấy.”

“Hay chúng ta lập đội trộm thằng bé đi?”1

Nghe thấy câu này, Tô Cảnh Nhạc dừng bước, nghiêng đầu sang nhìn chị gái vừa mới nói chuyện, vẻ mặt không đổi, nói: “Chị, em rất quý giá, chị có trộm cũng không nuôi nổi đâu.”

Chị gái người qua đường: “…”

Bây giờ con nít toàn thành thật như thế à?

Vẻ ngoài thì đáng yêu biết bao, mở miệng nói chuyện thì lại chẳng đáng yêu tí nào.

“Tô Tiểu Bảo, đang nói gì với chị gái đó vậy? Làm người ta đỏ cả mặt rồi.”

Tô Tiểu Bảo là tên cúng cơm của Tô Cảnh Nhạc, từ nhỏ Tôn Tử Phàm đã gọi cậu bé là Tiểu Bảo mặc kệ cậu nhóc nào đó lần nào cũng tỏ ra chẳng vui vẻ gì.

Bởi vì cậu bé cảm thấy cậu đã lớn lắm rồi, không nên gọi bằng cái tên nghe con nít như thế.

Tô Cảnh Nhạc không thèm để ý, tháo kính râm trên mặt xuống.

Đôi mắt kia vừa đẹp lại sáng ngời, mang đến cho người khác cảm giác khá kiêu ngạo.

“Daddy xem xem đã mấy giờ rồi?”

Tôn Tử Phàm thoáng nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay: “Bảy giờ tối rồi, sao vậy?”

Tô Cảnh Nhạc vẫn không nói gì, cô gái bên cạnh vừa nãy đã bắt đầu lộ ra ánh mắt và vẻ mặt “háo sắc”.

“Hóa ra anh ấy là bố của em à, giá trị nhan sắc siêu cao luôn nha. Em có thiếu một người mẹ không?”

Tô Cảnh Nhạc nghe thế thì liếc mắt khinh bỉ.

Cậu bé giơ cánh tay nhỏ nhắn của mình lên: “Con đói rồi, con ngồi máy bay suốt tám tiếng liền, cơm trên máy bay không ăn nổi, khó ăn vô cùng…”

Tôn Tử Phàm: “…”

Đứa bé này từ lúc nhỏ đã kén ăn, thà để mình bị đói chứ nhất quyết không ép uổng bản thân ăn đồ ăn mình không thích.

Trên xe, anh ta nhìn cậu bé quen thuộc với việc tự chơi một mình, không nhịn được hỏi: “Mẹ con đâu?”

“Mommy còn đang bận xử lý vài chuyện ở công ty, phải mấy ngày sau mới về. Nên mấy ngày tới phải làm phiền daddy chăm sóc rồi.”

“Ok.”

Tô Cảnh Nhạc vẫn còn nhỏ nhưng đầu óc lại phát triển trước tuổi, rất thông minh. Theo như người ta thường nói chính là, con nít quỷ!

Anh ta dắt theo cậu bé đến một nhà hàng tư nhân, vừa vào phòng bao thì A Lãnh gọi điện thoại đến.

“Tiểu Bảo, con ở đây chờ daddy đừng đi lung tung, biết chưa? Daddy ra ngoài nghe điện thoại đã.”

Trong ánh mắt Tô Cảnh Nhạc hiện lên vẻ khinh bỉ, bàn tay nhỏ lắc lắc điện thoại màu bạc cầm trong tay.

“Con không phải là con nít ba tuổi, không cần phải dặn dò con mấy cái vấn đề ngây thơ đó đâu.”

Tôn Tử Phàm không nói gì nữa, đứa nhỏ này cũng chỉ mới bốn tuổi, lớn hơn con nít ba tuổi có mỗi một tuổi thôi đấy.

Con nít quá hiểu chuyện cũng không phải chuyện tốt gì.

Anh ta xoay người rời khỏi phòng bao, A Lãnh gọi điện thoại đến cho anh ta, vậy chắc chắn có liên quan đến chuyện được nhắc tới trên đường đến đây. Thằng nhỏ này thông minh như thế, lỡ nghe được chắc chắn sau này sẽ gặng hỏi.

Sau khi Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy anh ta rời khỏi, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, lộ ra nụ cười vô lại.

Cậu bé biết, thành phố Giang Thành chính là nơi mommy sinh ra và lớn lên. Đồng thời nơi này cũng từng tồn tại rất nhiều ký ức không hay, mà người đàn ông cung cấp hạt giống sinh ra cậu chính là kẻ cầm đầu!

Nghĩ đến đây thì lại thấy buồn tiểu, đôi chân ngắn tũn nhảy xuống ghế, rời khỏi phòng bao.

Tầng này là nơi chỉ có thẻ hội viên mới có thể ra vào được, nên ở hành lang tầng này gần như không có một bóng người.

Có điều, với trí thông minh của cậu bé thì muốn tìm được nhà vệ sinh tất nhiên không tốn nhiều sức lực.

Nhưng rất nhanh sau đó cậu bị vả mặt, Tô Cảnh Nhạc đi qua đi lại đã hai vòng mà hoàn toàn không tìm ra được nhà vệ sinh nằm đâu, cậu đã sắp không nhịn nổi nữa rồi. Cả cái tầng lầu to như thế mà lại không có nhà vệ sinh, thiệt chứ!

Phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, nhìn quần áo người này mặc, đây chắc chắn không phải người tầm thường.

Cậu vội vàng vọt tới: “Chú, chú chờ đã!”

Cậu đã lớn từng này nhưng đây là lần đầu tiên phải đi hỏi đường, lần đầu tiên hỏi lại còn là nhà vệ sinh ở đâu. Ai ơi, mặt mũi sắp ném về tận nhà rồi.1

Nguyễn Hạo Thần hình như nghe thấy có tiếng người gọi, anh dừng bước quay lại nhìn, đột nhiên trông thấy một đứa nhỏ chạy vội đến, anh thầm giật mình.

“Chú ơi, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ?”

Tô Cảnh Nhạc ngẩng đầu, khi nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần, gương mặt nhỏ liền xuất hiện sự kinh ngạc. Đúng là trùng hợp, vừa về tới là đã gặp được.

Đúng là khéo thật!

Cậu che giấu sự lạnh lẽo trong ánh mắt mình, ngây thơ vô tội hỏi: “Chú ơi, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ?”

“Bố mẹ con đâu rồi?”

Nguyễn Hạo Thần vô thức hỏi.

Anh chắc chắn mình chưa từng gặp thằng bé này bao giờ, nhưng tại sao anh lại có cảm giác thân thuộc thế nhỉ?

“Bố cháu là một tên đàn ông bạc tình, bỏ rơi cháu và mẹ từ lâu rồi. Nhưng may là cháu vẫn có một daddy rất tốt.”

Những lời cậu nói khiến Nguyễn Hạo Thần sững người, không nghĩ nhiều thêm nữa.

Nói đến con, anh liền nhớ đến Tô Khiết. Chỉ là đã năm năm trôi qua, cô sẽ không trở về nữa.1

Anh dẫn cậu bé đến nhà vệ sinh.

Sau khi Tô Cảnh Nhạc hoàn thành xong chuyện quan trọng của đời người, khi đi ra thì lại bắt gặp Nguyễn Hạo Thần vẫn còn đứng đó, trong lòng cậu cảm thấy khá kinh ngạc.

Cậu cho là người này đã rời đi.

“Cảm ơn chú.”

“Không cần khách sáo.”

Vào lúc Nguyễn Hạo Thần xoay người định rời đi thì từ sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng nức nở. Tiếng khóc khiến anh phải dừng chân quay lại.

Khi xoay người lại, anh nhìn thấy cậu bé đang cúi đầu, vai run run, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau chảy ra.

Trái tim Nguyễn Hạo Thần chẳng hiểu sao lại cảm thấy đau lòng thay cho một đứa trẻ xa lạ.

Anh ngồi xuống trước mặt cậu bé, giọng nói cố gắng dịu dàng nhất có thể.

“Sao vậy? Có phải là không nhớ phòng bao của mình ở đâu không?”

Tô Cảnh Nhạc lắc đầu: “Không phải, con biết phòng ở đâu. Nhưng trong phòng chỉ có mỗi mình con, con, con sợ.”

Đối diện với cặp mắt to ngập nước, Nguyễn Hạo Thần nhất thời không biết phải nói làm sao. Ngoại trừ cảm thấy đau lòng ra thì chính là cảm giác đau lòng, có phải anh bị trúng tà rồi không?

“Daddy của con vừa nãy ra ngoài nghe điện thoại, chắc chắn là đi hẹn hò với mấy chị gái xinh đẹp kia rồi.”

Nguyễn Hạo Thần: “…”

Nếu Tôn Tử Phàm biết mình bị cậu bé hình dung thành như thế thì chắc hẳn sẽ hộc máu văng xa mấy mét. Nói láo bịa chuyện gì mà quá đáng thế chứ.1

“Chú, bụng con đói lắm rồi, xẹp lép rồi này.”
Nhấn Mở Bình Luận