''Cậu không cần giải thích, chuyện này tôi không định đổ lỗi cho hai người, tôi biết, hai người sẽ không để thằng bé uống rượu, cứ cho là hiểu lầm thôi.''
Tô Khiết cũng coi như hiểu tính hai người họ, Triều Dã lạnh lùng, cậu ta tuyệt đối sẽ không cho trẻ nhỏ uống rượu, Nguyễn Hạo Thần lại càng không thể.
Triều Dã không nhịn được mà mỉm cười, chị dâu không hề giống những gì cậu ta tưởng tượng, vốn dĩ cậu ta cứ nghĩ Tô Khiết là loại đàn bà tính toán chi li với đại ca mình, nhưng không, do cậu ta nghĩ nhiều rồi.
Nguyễn Hạo Thần đi xuống, thấy hai người bọn họ đang nói chuyện, không khí khá là hòa hợp.
Anh đi tới trước mặt bọn họ, giải thích: ''Chuyện lần này là do anh đã không sơ suất, lần sau anh sẽ để ý, cũng sẽ không để Triều Dã uống rượu nữa.''
''Ừm, tôi biết rồi, anh không cần giải thích thêm nữa, cũng không phải lỗi của hai người.'' Tô Khiết nói.
Nguyễn Hạo Thần bất giác nhìn Triều Dã.
''Nguyễn Hạo Thần, hay là anh nói cho tôi biết địa chỉ của phòng nghiên cứu đi?'' Tô Khiết hơi ngại ngùng hỏi, Lý Lâm sắp sửa lật tung tới thành phố Giang Thành này rồi.
Nguyễn Hạo Thần: ''..."
Sau đó anh cứ thế rời đi cùng Triều Dã, còn không ngoảnh đầu lại.
Khóe môi Tô Khiết hơi nhếch lên, cho dù không muốn nói cũng đâu nhất thiết phải không chút nể mặt như vậy chứ!
Lúc Nguyễn Hạo Thần bước ra khỏi cửa, anh có ngoảnh lại nhìn cô một cái: ''Chính là nơi chúng ta nhớ đến nhiều nhất trong đầu, cho dù em có tìm được cũng không vào được, chỗ đó được canh phòng nghiêm ngặt, rất khó có thể vào trong.''
Cho nên anh hy vọng dù em có biết phòng nghiên cứu nằm ở đâu cũng đừng tùy tiện đẩy mình vào nguy hiểm, anh hy vọng quãng đời còn lại của em sẽ tốt đẹp hạnh phúc, không bệnh không tật, không đau không khổ.
Đêm về khuya, trong đầu Tô Khiết lúc này chỉ vang vọng mỗi những gì Nguyễn Hạo Thần nói ban nãy, đột nhiên anh nói mấy lời đau khổ như vậy thật không giống anh chút nào.
Hơn nữa cô cũng không ngờ được, anh bỗng nhiên lại có thể nói vị trí phòng nghiên cứu cho cô một cách thoải mái như vậy, là nơi xuất hiện nhiều nhất trong hồi ức của bọn họ ư?
Nơi xuất hiện nhiều nhất trong hồi ức của bọn họ là ở đâu?
Tô Khiết ngồi trước bàn máy tính, bên tai không ngừng vang vọng.
Rốt cuộc đó là nơi nào?
Hồi ức về tập đoàn Nguyễn thị cũng khá nhiều, nhưng nó không thể nào nằm trong công ty được, đột nhiên, Tô Khiết nghĩ đến một nơi.
Chính là quê nhà của nhà họ Tô!
Hôm sau, Tô Khiết trực tiếp lái xe về quê nhà nhà họ Tô, sau khi vào dạo quanh một vòng chẳng phát hiện ra cái gì, trong vườn lạnh lẽo trống không, nhưng lại được người chăm nom dọn dẹp hoa cỏ rất gọn gàng.
Cho nên chắc không phải ở nơi này, vậy thì rốt cuộc là ở đâu?
Tô Khiết nhớ kỹ lại nơi xuất hiện nhiều nhất trong hồi ức của bọn họ, trong đầu chợt hiện ra một nơi, trái tim cô lập tức đập hẫng một nhịp.
Giờ cô nhớ ra rồi, nơi xuất hiện nhiều nhất đó, chẳng phải chính là căn phòng cưới mà bọn họ từng chung sống sao?
Bọn họ từng có ba năm sống với nhau là vợ chồng ở nơi đó, chỉ có điều có tiếng mà không có miếng, vậy mà căn phòng cô chẳng bao giờ để tâm đến lại được Nguyễn Hạo Thần lặng lẽ trân trọng.
Ở đó từng xảy ra những chuyện tốt đẹp và cả những chuyện không hay, Lý Lâm đã tìm khắp mọi nơi ở thành phố Giang Thành này mà vẫn không phát hiện ra manh mối nào, hóa ra là Nguyễn Hạo Thần bố trí phòng nghiên cứu ở đó.
Cô lập tức lái xe qua đó, từ nhà cũ của nhà họ Tô đi đến căn nhà chung của bọn họ mất tầm một tiếng đồng hồ.
Nói thật thì đường cũng khá xa!
Trên đường đi, Tô Khiết gọi điện kêu Lý Lâm cùng tới đó.
Có điều dựa vào khoảng cách thì chắc cô sẽ đến đó trước!
Kết quả không nằm ngoài dự đoán của Tô Khiết, lúc cô đến, Lý Lâm vẫn chưa thấy có mặt.
Tô Khiết thấy cánh cửa không bám bụi, hơn nữa còn có dấu vết thường xuyên được mở ra, xem ra chính là chỗ này.
Bước vào trong nhà, Tô Khiết mới phát hiện bên trong bày trí chẳng khác xưa chút nào, giống hệt so với năm năm trước, lúc cô rời đi, nơi này vẫn như vậy.
Bước vào phòng ngủ, nhìn qua một lượt, Tô Khiết phát hiện ra mọi đồ vật trong đây đều được giữ gìn, bảo quản rất tốt, ngay cả những món đồ ngày trước bị vỡ trong lúc cô và anh cãi nhau cũng được sửa lại như ban đầu.
Chắc là Nguyễn Hạo Thần đã chế tác lại sao cho giống hệt, cái cốc trên bàn cũng là kiểu dáng cô thích nhất, lúc đó nhìn thấy cái cốc dần dần thay đổi hình dạng, cô còn nói mình rất thích.
Thế nhưng có một lần, bọn chúng đều bị rơi vỡ hết, giống như trái tim của cô lúc đó, dù đã bị bóp nát đến không còn gì nhưng vẫn không ngừng bị chà đạp giày vò.
Tóm lại, tất cả món đồ cô yêu quý đều vỡ tan hết thảy!
Tô Khiết gượng gạo mỉm cười, gác lại tâm trạng bi thương trong lòng, những chuyện không hay trong quá khứ, thôi thì cứ để nó tan theo gió mây đi.
Sau vườn bỗng có mùi lửa cháy, cô tò mò đi tới xem, khung cảnh trong vườn chẳng khác xưa chút nào, duy chỉ có thêm một cánh cửa, mùi lửa cháy phát ra từ đó.
Tô Khiết tò mò đi tới xem thử, lúc tay cô sắp chạm vào cánh cửa thì cô lại trông thấy rất rõ bên trên có dòng điện chạy qua.
Tia sáng lóe lên bảng mật mã, trên cánh cửa này có điện, nếu chạm vào, cô có thể sẽ bị điện giật rất nguy hiểm.
Nhưng cô hoàn toàn không biết mật khẩu là gì, Nguyễn Hạo Thần đã nói với cô nơi này đã là rất tốt rồi, đương nhiên anh sẽ không tiết lộ mật khẩu cho cô nghe.
Điện thoại di động trong túi đổ chuông: ''Chắc chưa khóa cửa đâu, anh cứ đi thẳng vào là được, tôi ở sau vườn.''
Tô Khiết nhìn cánh cửa màu trắng trước mặt có điện chạy qua, vừa nhìn đã biết nó không phải cánh cửa tầm thường.
Nếu dùng súng phá cửa thì khả năng thành công sẽ rất ít.
Lý Lâm nhanh chóng tới nơi, nhìn thấy cánh cửa trước mắt thì rơi vào suy tư, hơn nữa anh ta cũng rất tò mò muốn biết sao phó tổng lại biết nơi này!
Trước đó anh ta đã tìm biết bao nhiêu nơi, hoặc là nhầm địa chỉ hoặc chỉ là lừa bịp, đột nhiên phó tổng lại gọi điện thoại nói là tìm được địa điểm rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!