Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt lắc đầu, biểu thị không thấy có gì kỳ lạ.

“Cô Tô, chắc là cô không biết, tổng giám đốc bị viêm ruột thừa rất nặng, đã lâu không thể ăn được một bữa ngon miệng, cũng có lúc nguyên một ngày anh ấy chỉ ăn được có một bữa, có lúc còn không ăn được gì.

Do vết thương ở sau lưng anh ấy phải bôi thuốc nên không thể trực tiếp làm phẫu thuật luôn, chỉ có thể nằm chờ mòn mỏi như vậy, chuyện này cũng không còn cách nào khác để giải quyết cả.” Ngụy Toàn giải thích, trước đó anh ta đã thương lượng với Triều Dã rồi, nếu cô lại đưa ra câu hỏi hay thắc mắc gì nữa, thì sẽ dùng cách này để trả lời lại, như vậy sẽ không có gì để nghi ngờ cả.

Tô Thanh Anh cau mày nhìn hai người bọn họ, trên mặt lộ rõ sự nghi ngờ và khó hiểu, đừng tưởng cô ít đọc sách mà muốn lừa cô, vết thương ở sau lưng anh thì có liên quan gì đến phẫu thuật mổ ruột thừa chứ?

“Hai người chắc chắn là không lừa tôi? Vậy hai người nói tôi nghe xem vết thương ở sau lưng anh ta có liên quan gì đến việc làm phẫu thuật?” Tô Thanh Anh nhìn chằm chằm vào hai người họ đưa ra thắc mắc của mình.

Cô cứ cảm thấy hai người này có gì đó rất kỳ lạ, dường như bọn họ đang giấu cô điều gì vậy.

Ngụy Toàn không hiểu sao có chút chột dạ, anh ta đảo mắt nhìn sang chỗ khác, không nhận được sự cho phép của tổng giám đốc, nên những lời đó anh ta thật sự không dám nói ra.

Nếu như có thể giấu được thì cứ cố gắng giấu, không được để lộ bất kỳ sơ hở nào.



Triều Dã cũng nhanh chóng nhìn sang hướng khác, bởi vì ánh mắt của Tô Thanh Anh trông rất quyết tâm, cứ nhìn vào mắt cô như vậy chắc anh ta sẽ không nhịn nổi mà nói ra sự thật mất.

Cuối cùng chỉ có thể bịa đại một lý do: “Đại ca ngoài bị viêm ruột thừa ra còn bị đau dạ dày, hơn nữa còn bị đau dạ dày rất nặng, mỗi ngày anh ấy đều phải uống các loại thuốc khác nhau để hạn chế cơn đau này, bởi vì uống quá nhiều thuốc nên trong cơ thể anh ấy đã xuất hiện hiện tượng rối loạn, nếu như làm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa thì có thể sẽ dẫn tới những biến chứng khác.

Bắt đầu từ năm năm trước cơ thể của đại ca chưa bao giờ được gọi là khỏe khoắn cả, trong khoảng thời gian chị rời đi đại ca uống nhiều rượu đến mức bị thủng dạ dày, phải nhập viện phẫu thuật hơn ba tiếng đồng hồ, còn chưa khỏi bệnh đã tiếp tục lao vào uống rượu, anh ấy luôn cảm thấy có lỗi với chị, trong lòng anh ấy luôn cảm thấy rất áy náy hổ thẹn và không bao giờ dám quên.

Sau này khó khăn lắm mới đỡ hơn được một chút, nhưng bây giờ lại đột nhiên phát bệnh, chắc có lẽ là vì những vết thương đó ở sau lưng anh ấy, nên những căn bệnh đang trú ẩn trong cơ thể của anh ấy đều lần lượt trào ra ngoài.” Triều Dã nói xong lập tức cúi đầu, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Ngụy Toàn cũng đi theo cậu ta ra ngoài, nếu anh ta cứ tiếp tục ở lại đây vậy là không biết điều rồi, vừa nãy Triều Dã nói nhiều như vậy, cô Tô đều im lặng lắng nghe.

Có lẽ trong lòng cô sẽ cảm thấy có chút áy náy với tổng giám đốc.

Sau khi rời đi, Ngụy Toàn không nhịn được mà hỏi: “Lúc đó chẳng phải tổng giám đốc có vấn đề về gan sao? Từ khi nào mà biến thành thủng dạ dày rồi?”

Ánh mắt lạnh lùng của Triều Dã liếc nhìn anh ta, cái người này bị người ta chém cho vài phát xong là đầu óc bị ngu đi rồi à? Hay là đây là lần đầu tiên thấy tình huống như vậy.

Cậu ta đi đến bên cạnh chiếc ghê rồi ngồi xuống, nói một cách rất bất lực: “Có những lúc phải nói lời nói dối thì mới có thể che đậy được lời nói dối khác, từ lúc đại ca nói dối cô Tô cũng là lúc chúng ta sẽ phải dùng vô số lời nói dối để che đậy lời nói dối đó của đại ca, nếu như nói dạ dày có vấn đề thì sau này sẽ dễ giải thích hơn chút, nếu như nói là bị bệnh về gan thì không chừng cô Tô còn đi hỏi bác sĩ đấy.”

Ngụy Toàn gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Khi bạn nói dối một câu thì sau đó bạn phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy lời nói dối đó, một cuộc sống như vậy thì khi nào mới kết thúc được?

Bên trong phòng bệnh, Tô Thanh Anh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chiếc giường, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn gương mặt của anh, cho nên là anh có yêu cô, vẫn luôn yêu cô sâu đậm, chưa từng quên cô...

Bất giác, khóe mắt của cô cay cay, trong lòng cảm thấy rất xót xa.



Có lẽ như cảm nhận được hơi thở của cô, Nguyễn Hạo Thần cau mày từ từ mở mắt ra, nhìn khóe mắt hơi ửng đỏ của cô, đầu óc anh lập tức tỉnh táo lại, trong lòng thầm nghĩ không ổn rồi, lẽ nào cô đã biết chuyện gì đó rồi sao?

Nhìn bàn tay to đang nắm lấy mu bàn tay của mình, Tô Thanh Anh cảm thấy tay của anh vẫn rất dài, những khớp xương phân chia rõ ràng, nhưng không có thịt là mấy, màu sắc lòng bàn tay cũng không còn hồng hào như hồi trước nữa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, không nhịn được mà sụt sịt mũi, rồi khẽ mỉm cười nói: “Anh tỉnh rồi à, có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch môi, cười lắc đầu.

“Nói cho anh nghe vừa rồi tại sao em khóc?” Nguyễn Hạo Thần không hiểu sao lại cảm thấy rất lo sợ, không hiểu sao lại sợ cô biết được tình trạng sức khỏe của cơ thể mình.

Cũng rất sợ nhìn thấy bộ dạng buồn bã khóc lóc của cô, càng sợ cô sẽ vì thế mà cảm thấy áy náy suốt đời!

Cuộc đời cô vẫn còn một chặng đường dài phía trước phải đi, anh cũng không thể cứ thế này mà hủy hoại cô được.

“Tình trạng sức khỏe của anh tôi đã nắm được rồi, đã biết dạ dày của mình không được tốt tại sao lại không lo ăn uống đàng hoàng, rồi lại khiến cho mình bị viêm ruột thừa nữa, có phải là anh nhất quyết muốn hành hạ bản thân mình đến chết mới thỏa mãn được đúng không?” Tô Thanh Anh nói, giọng điệu không kìm được mà trở nên gắt gỏng hơn, thậm chí còn có chút trách mắng trong lời nói.

“Trước kia anh cứ tưởng rằng mình đã mất đi em mãi mãi, nên vẫn luôn ở trong trạng thái đau buồn có lúc còn muốn chết, chỉ có uống rượu mới có thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng anh.

Có thể em không biết những nỗi đau trên người anh sẽ không bao giờ so sánh được với nỗi đau đớn khi anh mất đi em, cho nên khi cơ thể anh xảy ra vấn đề, anh tê liệt hoàn toàn, không có cảm giác gì.” Những gì mà Nguyễn Hạo Thần đang nói tất cả đều là sự thật, anh của ngày trước quả thực chính là cái bộ dạng này.

Những nỗi đau trên cơ thể đều trực tiếp khiến anh bị tê liệt, nhưng dù sao cũng không là gì so với nỗi đau từ trong tim...

Tô Thanh Anh quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhìn khuôn mặt và ánh mắt của anh, cô sợ mình sẽ không kìm được mà chảy nước mắt.



Cái thế giới luôn như vậy, luôn khiến người ta cảm thấy chán ghét!

Tôn Tử Phàm đứng dựa người ở cửa, nhìn Tô Thanh Anh đang ở bên trong, trong lòng có chút đau buồn.

Đó là cô gái mà anh ta yêu nhất đó, nhưng bây giờ cô lại đang khóc thương và đau lòng vì người khác, cô đau lòng vì người khác anh ta đau lòng vì cô.

Do dự được một lúc, vẫn là nên gõ cửa đi vào.

Tô Thanh Anh nhìn thấy anh ta lộ rõ vẻ bất ngờ, vô thức hỏi: “Chuyện ở bên đó đã giải quyết xong chưa? Anh không bị thương ở đâu chứ?”

Mấy người đó đều là những người rất tàn nhẫn, chỉ sợ bọn chúng bất ngờ lao vào liều mạng tấn công, một mình Tôn Tử Phàm chắc chắn sẽ không ứng phó được.

Tôn Tử Phàm không nhịn được mà mỉm cười, cũng may con bé vô ơn này vẫn còn biết quan tâm đến anh ta, nếu không anh có thể sẽ tức đến mức đau tim mất.

“Anh đã sắp xếp người nhốt mấy tên tội phạm đó vô tù rồi, giờ em có thể gọi điện cho tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế bên đó, yêu cầu bọn họ đưa mấy tên tội phạm đó về nước, tiền thưởng đương nhiên sẽ là của em rồi.” Tôn Tử Phàm vẫn nhớ đến chuyện tiền thưởng này, từ nhỏ đến lớn cô là một người rất mê tiền.
Nhấn Mở Bình Luận