“Thưa ngài, cho hỏi...”
Cô lễ tân chỉ coi là Hứa Quân tự cao, không thèm quan tâm đến anh, quay sang muốn chào hỏi mấy người quản gia Lý.
Nhưng quản gia Lý một tay đẩy cô ta ra, bước đến trước mặt Hứa Quân, trong lòng run sợ, thận trọng nói: “Nhị thiếu gia...”
“Quản gia Lý, thưởng cho ông 100 cái tát...tự mình thực hiện đi!”
“Vâng... Cảm ơn Nhị thiếu gia tha mạng”
Lần này Hứa Quân rất phẫn nộ.
Nếu như không phải mấy người quản gia Lý tự cho là thông minh, Mộc Tuyết Nhi sẽ không phải nhận sự chỉ trích của người Mộc gia, cô ấy cũng sẽ không khóc.
Đây là trách nhiệm của quản gia Lý, đáng phạt!
Nhưng quản gia Lý lại như vừa trút được gánh nặng, hình phạt 100 cái tát không nhẹ nhưng lại giúp ông giữ được cái mạng.
“Chát chát!”
Hai tay ông vung mạnh, trái rồi phải đưa ra tự đánh vào mặt mình.
Nhất thời, người trong đại sảnh đều nhìn về phía quản gia Lý.
Đặc biệt là cô gái lễ tân kia, nghĩ thế nào cũng không hiểu được tại sao quản gia Lý lại sợ Hứa Quân đến thế...
“Được rồi”
Không đợi quản Lý đánh xong, Hứa Quân liền không kiên nhẫn mà nói: “Bảo Vương Phú Quý xuống đây gặp tôi”
“Vâng, Nhị thiếu gia” quản gia Lý đau đến nghiến răng, hùng hùng hổ hổ nói với cô gái lễ tân kia: “Còn ngây ra đó làm gì? Gọi cho Vương Phú Quý, bảo hắn cút xuống đây”
“Thưa ngài, xin ngài hãy tôn trọng một chút” Cô lễ tân lạnh mặt, nói: “Ngài có hẹn trước không? Nếu không, tôi đành phải gọi bảo vệ đến đưa mấy người gây sự các người ra ngoài”
“Cô...”
Quản gia Lý ngẩn ra, từ khi nào mà một lễ tân cũng dám nói chuyện vênh váo trước mặt mình?
Nhưng đối với cô lễ tân này mà nói, Vương Phú Quý chính là chỗ dựa lớn nhất của cô ta.
Còn về quản gia Lý, tuy ăn mặc tinh tế, nhưng ông có thể có tài sản và địa vị như Vương Phú Quý được sao?
Quản gia Lý giấu thân phận của mình, không muốn tính toán so đo với một lễ tân.
Ông tự mình gọi cho Vương Phú Quý, sau khi điện thoại được kết nối, ông mắng: “Vương Phú Quý, tôi đang ở dưới sảnh công ty cậu, trong vòng một phút, cút xuống đây cho tôi”
So với Vương Phú Quý, thân phận của quản gia Lý ở Hứa gia vô cùng quan trọng, bình thường Vương Phú Quý muốn gặp ông một lần cũng khó.
“Đồ nông dân thối kia, rốt cuộc anh có cút hay không?”
Lúc này cô lễ tân kia mất kiên nhẫn nói với Hứa Quân: “Anh còn không biết cầm gương soi lại mình đi, chủ tịch Vương của chúng tôi sao có thể ra gặp anh được?”
“Cô gái, cô đừng vội” Hứa Quân cười nhạt, nhìn cô từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Chờ lát nữa cô lại ngoan ngoãn kêu tôi một tiếng cha là được”
“Ha ha, anh còn giả vờ cái gì? Nếu chủ tịch Vương chúng tôi không thèm gặp anh, anh phải kêu tôi là bà cô...”
Còn chưa đợi cô lễ tân đó nói xong, lúc này ba bốn người trung niên mặc âu phục giày da đi từ trong thang máy ra.
“Chào chủ tịch Vương”
“Chào chủ tịch Vương!”
“... ...”
Người đi đầu tiên chính là người giàu nhất Lệ thành, Vương Phú Quý.
Nhân viên làm việc trong tập đoàn Vương thị lần lượt đứng nguyên tại chỗ, cung kính chào hỏi Vương Phú Quý.
Mà Vương Phú Quý lúc này không có tâm trạng để ý đến bọn họ, bước nhanh đến trước mặt quản gia Lý, lấy lòng hỏi ông: “Quản gia Lý, ngọn gió nào đưa ông đến đây? Kẻ hèn...kẻ hèn này có chỗ chậm trễ, mong quản gia Lý rộng lòng bỏ qua”
Khi nói lời này, Vương Phú Quý còn móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.
Chỉ cần một câu nói của quản gia Lý, Vương Phú Quý liền có thể mất đi tất cả những thứ hiện tại đang có.
“Đồ ngu xuẩn” Quản gia Lý lạnh lùng trừng mắt, gầm lên một tiếng: “Người này chính là Nhị thiếu gia, cậu không đến chào Nhị thiếu gia trước lại qua chào tôi... Cậu như vậy chính là mắng tôi giọng khách át giọng chủ, càng bất kính với Nhị thiếu gia”
Nhị thiếu gia?
Vương Phú Quý trong lòng kinh ngạc, cả người phát run không kiềm chế được.
Ông ta đã từng nghe nói, Nhị thiếu gia của Hứa gia trước khi bị đuổi ra khỏi nhà, đã có tiếng là ác ma.
“Vương tổng, xin ông nói cho tôi biết, sau này tôi gặp ông thì phải hẹn trước bao lâu?”
Hứa Quân chầm chậm đưa ánh mắt về phía Vương Phú Quý.
“Thình thịch”
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia của Hứa Quân, Vương Phú Quý hai chân nhũn ra, không kìm được mà quỳ xuống đất.
Nếu chọc Nhị thiếu gia phẫn nộ, Vương Phú Quý không chỉ là sẽ mất tất cả những gì đang có, nói không chừng già trẻ lớn bé trong nhà đều sẽ chết oan chết uổng.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này trợn mắt há mồm, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Vương tổng nhìn mấy người trẻ tuổi kia, vậy mà lại sợ đến quỳ luôn rồi?
Nhất là cô gái lễ tân xinh đẹp hào nhoáng kia, cô ta tự biết đã đụng đến người không nên đắc tội, sợ tới mức đầu óc trống rỗng, hai chân vô lực, một cơn buồn tiểu ập đến...
“Nhị thiếu gia, ngài...”
“Suỵt”
Hứa Quân ý bảo Vương Phú Quý yên lặng.
Sau đó anh nhìn cô gái lễ tân kia, cười xấu xa nói: “Mỹ nữ, cô phải kêu tôi là gì nhỉ? Tôi rửa tai lắng nghe!”
“Ch...Cha”
Cô gái lễ tân kia sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy kêu lên một tiếng.
Lúc này Hứa Quân từ trên sô-pha đứng dậy, vừa đi về phía thang máy vừa không thèm quay đầu lại mà nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở tập đoàn Vương thị lần nào nữa. Đuổi cô ta đi!”
“Rõ...rõ, thưa Nhị thiếu gia!”
Quản gia Lý, Vương Phú Quý mau chóng chạy theo sau Hứa Quân.
Nói ra, tập đoàn Vương thị là công ty con thuộc Hứa gia, loại nhân viên mắt chó nhìn người kém như cô ta, Hứa Quân không thể giữ lại.
Còn cô gái lễ tân kia bắt đầu khóc, cô ta vất vả lắm mới có cơ hội thực tập ở tập đoàn Vương thị, vậy mà cứ như vậy mà mất đi rồi.
Trong phòng làm việc của Vương Phú Quý, chỉ có Hứa Quân và quản gia Lý, còn Vương Phú Quý đang đứng đợi ở ngoài cửa phòng.
“Nói với ông nội, chuyện của tôi không được hỏi đến, tôi có thể quay về Hứa gia”
“Nhị thiếu gia, lão gia đã nói, chỉ cần cậu không ghi hận ông ấy, tất cả mọi chuyện đều theo ý cậu”
Không ghi hận ông ấy?
Nỗi nhục ngày đó, Hứa Quân một giây cũng chưa từng quên.
Nếu không phải vì Tuyết Nhi, Hứa Quân sao có thể thèm muốn vinh hoa phú quý của Hứa gia chứ?
Vào ngày mà Hứa Quân bị đuổi khỏi Hứa gia, lão gia Hứa gia ra lệnh nghiêm cấm anh dùng tất cả những gì học được ở Hứa gia.
Bây giờ Hứa Quân khôi phục lại thân phận Nhị thiếu gia của Hứa gia, từ nay về sau, anh có sử dụng những thứ đã học như võ thuật, y học, giám định...
“Gọi Vương Phú Quý vào đây”
Quản gia Lý đi ra ngoài, đổi thành Vương Phú Quý và Hứa Quân ở riêng với nhau.
So với quản gia Lý, đứng trước mặt Hứa Quân, Vương Phú Quý lại càng căng thẳng hơn.
“Mộc gia ở Lệ thành, rất muốn lấy được quyền hợp tác với tập đoàn Vương thị, ông ra tay xử lý chuyện này đi”
“Vâng...vâng, Nhị thiếu gia, tôi sẽ làm nhanh nhất có thể”
“Không cần gấp! Ngày mai, ông phải đích thân đến Mộc gia ký hợp đồng”
Ném lại câu này xong, Hứa Quân trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Phú Quý.
Ra lệnh cho Vương Phú Quý một cách mau chóng, không muốn lãng phí thời gian với ông ta.
“Mày chết giẫm ở đâu đấy hả? Bây giờ càng ngày càng ỷ lại, có phải đến cơm cũng không thèm làm nữa đúng không?”
Vừa về đến nhà, Lâm Chi đã hét toáng lên với Hứa Quân.
Hứa Quân cũng lười để ý bà ta, mau chóng chạy vào bếp nấu cơm.
Ăn cơm xong, Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi trở về phòng mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!