Hạng Chí Viển cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô. “Hạng Chí Viễn, anh còn chuyện gì khác muốn hỏi tôi không?” Giang Ninh Phiến nhẹ giọng hỏi.
Cô đã chạy trốn hai lần, còn cố ý che giấu việc mình quen biết An Vũ Dương, làm sao anh có thế cái gì cũng không muốn hỏi…
“Mấy ngày nay… em ăn có ngon miệng không?”
Hạng Chí Viễn giúp cô gắp thức ăn, hạ mắt nhìn thật sâu vào cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm.
Giang Ninh Phiến ngậm miếng cơm trong miệng, nhất thời nuốt không trôi.
Giống như bị mắc kẹt trong cố họng.
Cô cho rằng cơn giận của anh rất nghiêm trọng, cho nố cả
bệnh viện Đệ Nhất, bát cha mẹ cô và An Vũ Dương, nhưng cuối cùng, anh không trách không mắng, chỉ hỏi cô ăn có ngon miệng không?
Hạng Chí Viễn, rốt cuộc là anh có ý gì…
“Câu hỏi này rất khó trả lời sao?” Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào cô.
Giang Ninh Phiến vẫn ngậm miếng cơm, đáp: “Không ngon.” Cô nói vậy.
Như thê’ đã phải chịu đựng rất nhiều uất ức, giọng nói nghẹn ngào lại khàn khàn, nước mát từ hốc mát rơi xuống.
Mấy ngày này cô ăn không được ngon.
Tay nghề nấu nướng của mẹ Vương kém xa anh, anh biết cô thích ăn mặn ngọt, mẹ Vương không biết; khỉ nấu anh không bao giờ cho bột ngọt, đồ mẹ Vương nấu luôn cho rất nhiều bột ngọt…
Cô thật sự ăn không quen.
Mặc dù cô đã nhiều lần cảnh cáo bản thân đừng nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng mỗi khi ăn cô lại nghĩ đến anh, cứ ăn một miếng lại nghĩ về anh…
“Sao lại khóc?” Hạng Chí Viễn vươn tay lau nước mắt cho cô, cưng chiều nói: “Ai bảo em chạy lung tung, lần sao có chạy trốn nữa không, hả?”
Không chạy trốn.
Cô không cần chạy trốn nữa.
Lần này, cô chọn đối mặt với nó, đối mặt trực diện…
Giống như mở ra một hồ nước, nước mât Giang Ninh Phiến không ngừng rơi xuống, cô nhìn khuôn mặt âm trầm dịu dàng của anh, nước mắt không ngừng trào ra như những hạt châu sa.
Cô không nức nở, không gào khóc, chỉ lặng lẽ nhìn anh rơi lệ. “Vẩn khóc à?”
Hạng Chí Viễn cúi đầu hôn lên mặt cô, từng cái hôn lau đi những giọt nước mắt của cô, cuối cùng mỏi mỏng dừng lại trên mẳt cô: “Chỉ cần sau này em không chạy trốn, chuyện ăn uống tôi sẽ bao em.”
“Nếu không có sau này thì sao?”
Giang Ninh Phiến hỏi, nước mắt trào ra từ hốc mắt đỏ bừng, thấm ướt môi anh.
Không có sau này nữa.
Đây chính là kết thúc…
Giữa họ, không có sau này.
“Nói nhăng nói cuội gì đó.” Hạng Chí Viễn hôn đi những giọt nước mắt của cô, giọng đầy từ tính: “Đính hôn chỉ là bắt đầu.”
Cuộc sống của họ sau này…
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!