Giang Ninh Phiến nhỏ giọng thì thầm, chưa kịp suy nghĩ gì đã lập tức đuối theo.
Chạy được một nửa, cố tay cô lại bị nắm chặt.
‘ Ninh Phiến, đừng qua đó.” An Vũ Dương dùng sức nẳm chặt cổ tay cô.
‘Buông tay ra…”
Giang Ninh Phiến kích động giãy dụa, An Vũ Dương dứt khoát ôm lấy cô từ phía sau, anh ta ôm lấy hai cánh tay và cơ thế đang giãy giụa của cô vào trong lòng, ôm chặt lấy: “Cô bình tĩnh một chút, Ninh Phiến. Tôi biết cô rất khó mà chấp nhận được, nhưng cô đừng quên, cô là người của quân đội, còn anh ta là người xấu.”
Giống như gai đâm vào ngực, đau đớn vô cùng.
Cô không muốn ai đó nhâc nhở cô cả.
Cô chi muốn phát điên một lần mà không cần phải tính táo…
Giang Ninh Phiến giãy giụa ớ trong lòng An Vũ Dương, trèn người Anh Vũ Dương có vết thương, bị cô giãy dụa chạm phải miệng vết thương, anh ta đau đến nhíu mày, nhỏ giọng kêu đau: “ư…”
Nhưng cho dù như vậy, anh ta vẫn không chịu buông tay.
Giang Ninh Phiến thấy anh ta như vậy, mức độ giãy giụa cũng dần dần nhẹ lại.
Giống như cảm nhận được cái gì đó, Hạng Chí Viễn dừng lại trước cửa kính xoay tròn, chợt quay đầu lại nhìn bọn họ…
Trong con ngươi của Hạng Chí Viễn phản chiếu hình dáng của hai người bọn họ.
Ánh mát của anh nhìn chầm chầm vào cánh tay đang ôm chặt Giang Ninh Phiến của An Vũ Dương, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận, càng ngày càng mạnh mẽ…
Giang Ninh Phiến biết rõ vẻ mặt đó của Hạng Chí Viền thể hiện điều gì, không thê’ không nói: “An Vũ Dương, bỏ tay ra mau lên!”
Giọng điệu của cô có chút bối rối.
Cô không muốn làm cho Hạng Chí Viễn hiểu lầm… ‘Được.”
An Vũ Dương buông cô ra, tay vẫn nám chặt lấy cô. Giang Ninh Phiến giãy ra.
An Vũ Dương càng nắm càng chặt, không buông tay, không đế
cho cô đi…
*BỎ tay của mày ra…”
Giống như một giọng nói phát ra từ sâu trong rừng rậm.
Hạng Chí Viễn gầm lẻn, đôi mầt nhìn chòng chọc vào tay hai người họf sắc mặt tái mét: “Tên mù đáng chết! Bỏ bàn tay bấn thỉu của mày ra khỏi người em ấy nhanh lẻn!”
Giang Ninh Phiến thấy sác mặt của Hạng Chí Viễn càng ngày càng khó coi, cô cố gắng hất tay của An Vũ Dương ra.
Nhưng An Vũ Dương lại nầm chặt hơn, tiến lên một bước chắn ở trước người Giang Ninh Phiến, ánh mắt không có tiêu cự nhìn Hạng Chí Viễn, giọng nói vừa bình tĩnh vừa nghiêm nghị: ‘Hạng Chí Viễn, anh nghe cho kỹ đây, Giang Ninh Phiến và anh đã không còn liên quan gì đến nhau nữa. ■
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!