Giang Ninh Phiến biết rang mặc dù Hạng Chí Viễn đang ở An, nhưng những đàn em còn lại đang ớ bẽn ngoài cúa anh đã thay anh xử lý người nhà của Mục Thanh Linh.
Bầng cách vô cùng tàn nhẫn…
Giang Ninh Phiến vô cùng đau lòng trước cách làm này của Hạng Chí Viễn, đồng thời cô cũng tăng tốc thu dọn hành lý.
Cô sợ rằng Mục Thanh Linh sẽ tức giận đến nồi phát điên mà chạy đi tim Hạng Chí Viễn đế giái quyết.
ở An, Hạng Chi Viền chí là một tội phạm mà thôi.
“Ding dong.”
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Ai tìm đến căn hộ mới của cô? An Vũ Dương? Không thể nào.
Giang Ninh Phiến nghi ngờ bước tới cửa, ấn vào màn hình mát mèo, cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Cô Minh Thành xuất hiện trẽn màn hình.
Cô Minh Thành sốt ruột đứng trước cứa, vuốt lại mái tóc màu bạc bù xù, hét to: “Con đĩ họ Giang, tỏi biết cô đang ớ trong đó! Đi ra đây!”
“Chúng tôi vần chưa bị đưa đến giam giữ ở nơi bí mật, thoát ra khỏi phòng tạm giam của bên cảnh sát cũng không dễ dàng gi.” Cõ Minh Thảnh hừ lạnh một tiếng rồi liên tục gõ cửa hét ầm: “Con khốn, mau mớ cứa ra!”
Quả thật, thế lực còn lại của Hạng Chí Viễn vần không thế coi thường.
Giang Ninh Phiến hiểu được sự thù ghét của Cô Minh Thành đối với mình. Cô quyết định đế cho anh ta trút hết ra trong một lần nèn đẩ đưa tay ra mở cửa.
Giây phút cửa mớ ra.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy cánh tượng hoành tráng.
Bên ngoài cửa không chí có một mình Cô Minh Thành đang đứng đó, mà là có hàng chục người đàn ông mặc bộ vest màu đen đang đứng ờ hành lang, cùng đeo kính râm, cùng cháp tay ra sau, đứng ở các vị trí khác nhau.
Vừa nhìn đã biết đều lè người được đào tạo bài bản.
Bầu không cáng thắng hơn binh thường.
Cỏ Minh Thảnh bước sang một bèn, đột nhiên những người đàn ông mặc vest đứng thành hai hàng, đế lại một con đường kéo dài đến tận cửa thang máy.
Ting *
Thang máy đến.
Cánh cứa kim loại từ từ mớ ra.
Hai người đàn ông mặc áo vest dẳn đầu bước ra khỏi thang máy.
Sau đó, một đôi giày da cá sấu sáng bóng bước ra từ cửa thang máy, chiếc quấn tây thẳng tâp được ủi phầng phiu, hơn nữa còn có một bàn tay đang chỉnh lại ống tay áo.
Trẽn ngón trỏ bàn tay trái đeo một chiếc nhẵn hình đầu cáo, màu mực nguyên chất, đôi mât cứa đầu cáo rất độc đoán và hung dữ.
Khuy măng sét là những viên kim cương lấp lánh chói lóa.
Giang Ninh Phiến ngước mắt lên, chỉ nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi lăm tuổi bước ra từ thang máy, khuôn mặt cứng ngâc không có tí cảm xúc nào, các giác quan đường nét sâu hơn một chút, mang theo một cám giác của con lai, đỏi mât lấp lánh.
Mọi cử chí đều mang theo cảm giác kiêu ngạo khoe khoang.
Loại cảm giác này, hình như đã thấy ở đâu đó.
Giang Ninh Phiến đứng ờ đó, nhìn chăm chú.
Giống như tự mang theo hiệu ứng âm thanh, người đàn ông này vừa bước đi, rõ ràng bước chân nhẹ nhàng không có âm thanh nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác giống như có tiếng bước chân thô bạo ngang ngược vang lèn bẽn tai.
Một người đàn ông trung niên với khí thế mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!