“Loại nữ phụ độc ác này nên bị chặt hai chân, chân dài thì có tác dụng quái gì! Có tác dụng cái quần què gì!” Cô Minh Thành cầm quyển sách lượn qua lần thứ hai.
“Chậc chậc chậc, hôm nay ăn no quá trời…”
Cô Minh Thành lượn lờ trước mặt cô lần thứ n.
Giang Ninh Phiến bị Hạng Chí Viễn nhốt ở trong phòng tạm giam, trong căn phòng trống chỉ có một chiếc TV sáu mươi lăm inch.
Cô ngồi ở trên thảm lông mềm như nhung, đưa tay xoa huyệt thái dương.
Ngược lại có không cảm thấy đói khát gì, nhưng cô bị Cô Minh Thành làm phiền đến đau đầu.
Hạng Chí Viễn nghĩ kiểu gì mà để đồ chó săn hiếm có khó tìm như tên Cô Minh Thành này đến canh chừng cô vậy? Chẳng phải trên góc tường có camera lỗ kim rồi còn gì?
“) ha ha ha… Canh hôm nay ngon thật!”
Cô Minh Thành lại lượn tới.
Nếu không phải e ngại Giang Ninh Phiến là người phụ nữ của cậu Hạng thì người có tính tình nóng nảy như anh ta đã đánh người phụ nữ này một trăm lần rồi, lại dám tát anh ta!
“Chó trung thành.”
Giang Ninh Phiến không nhịn được mà lên tiếng, ngước mắt thản nhiên nhìn về phía anh ta.
Cô Minh Thành lập tức từ vui vẻ chuyển sang u ám, toàn thân bốc lên lửa giận muốn đánh cô: “Cô mắng ai là chó đấy?”
Giang Ninh Phiến không để ý đến anh ta, nói thẳng: “Nghe nói anh chơi game rất giỏi, chúng ta cược một ván, thế nào?”
“Cược gì?” Cô Minh Thành vừa nghe đến trò chơi đã lên cơn nghiện.
“Nếu anh thua, phải gọi tôi là chị, đánh không đánh trả, mắng không nói lại.”
“Fuck! Cô nhỏ tuổi hơn tôi!”
“Sao nào, anh sợ thua à?”
“Con mẹ nó! Bố sợ mày chắc? Trừ cậu Hạng ra thì bố chưa từng thua ai! Cô chờ đấy, cô mà thua thì đi liếm ngón chân cầu Hạng cho tôi!”
Cô Minh Thành giậm chân, nghĩ ra một cách trừng phạt cực kỳ buồn nôn, sau đó phất tay áo lên rồi chuyển hộp kết nối trò chơi với TV ra.
“Pång pång pång.”
Vết máu đầy màn hình, tiếng súng trong trò chơi được mô phỏng rất chân thực.
Một tiếng sau.
Giang Ninh Phiến bình tĩnh bỏ cần điều khiển trong tay xuống, khởi động gân cốt, nhìn Cô Minh Thành đang có vẻ cực kỳ nén giận ở bên cạnh: “Còn không gọi chị?”
“Quần què!”
Cô Minh Thành nhìn chằm chằm vào điểm tích lũy trên TV, sao lại thế được! Anh ta lại bị một người phụ nữ “giết” đến thê thảm như vậy! Ngay cả điểm tích lũy cũng chỉ bằng một nửa của cô!
Cô bắn súng chuẩn đến cỡ nào?
Hình như điểm tích lũy đó còn phá cả kỷ lục của cậu Hạng.
Chuyện này không thể nào… chẳng lẽ bình thường cô y tá nhỏ này không cầm kim tiêm mà lén đi chơi game à?
“Đi bưng chút đồ ăn ra đây cho chị.” Giang Ninh Phiến không trông cậy anh ta thật sự sẽ gọi chị, chỉ mong anh ta làm một vài hành động thực tế.
Cô đã đói hai ngày rồi.
Nếu tiếp tục đói thì dễ bị mất nước.
“Loại nữ phụ độc ác này nên bị chặt hai chân, chân dài thì có tác dụng quái gì! Có tác dụng cái quần què gì!” Cô Minh Thành cầm quyển sách lượn qua lần thứ hai.
“Chậc chậc chậc, hôm nay ăn no quá trời…”
Cô Minh Thành lượn lờ trước mặt cô lần thứ n.
Giang Ninh Phiến bị Hạng Chí Viễn nhốt ở trong phòng tạm giam, trong căn phòng trống chỉ có một chiếc TV sáu mươi lăm inch.
Cô ngồi ở trên thảm lông mềm như nhung, đưa tay xoa huyệt thái dương.
Ngược lại có không cảm thấy đói khát gì, nhưng cô bị Cô Minh Thành làm phiền đến đau đầu.
Hạng Chí Viễn nghĩ kiểu gì mà để đồ chó săn hiếm có khó tìm như tên Cô Minh Thành này đến canh chừng cô vậy? Chẳng phải trên góc tường có camera lỗ kim rồi còn gì?
“) ha ha ha… Canh hôm nay ngon thật!”
Cô Minh Thành lại lượn tới.
Nếu không phải e ngại Giang Ninh Phiến là người phụ nữ của cậu Hạng thì người có tính tình nóng nảy như anh ta đã đánh người phụ nữ này một trăm lần rồi, lại dám tát anh ta!
“Chó trung thành.”
Giang Ninh Phiến không nhịn được mà lên tiếng, ngước mắt thản nhiên nhìn về phía anh ta.
Cô Minh Thành lập tức từ vui vẻ chuyển sang u ám, toàn thân bốc lên lửa giận muốn đánh cô: “Cô mắng ai là chó đấy?”
Giang Ninh Phiến không để ý đến anh ta, nói thẳng: “Nghe nói anh chơi game rất giỏi, chúng ta cược một ván, thế nào?”
“Cược gì?” Cô Minh Thành vừa nghe đến trò chơi đã lên cơn nghiện.
“Nếu anh thua, phải gọi tôi là chị, đánh không đánh trả, mắng không nói lại.”
“Fuck! Cô nhỏ tuổi hơn tôi!”
“Sao nào, anh sợ thua à?”
“Con mẹ nó! Bố sợ mày chắc? Trừ cậu Hạng ra thì bố chưa từng thua ai! Cô chờ đấy, cô mà thua thì đi liếm ngón chân cầu Hạng cho tôi!”
Cô Minh Thành giậm chân, nghĩ ra một cách trừng phạt cực kỳ buồn nôn, sau đó phất tay áo lên rồi chuyển hộp kết nối trò chơi với TV ra.
“Pång pång pång.”
Vết máu đầy màn hình, tiếng súng trong trò chơi được mô phỏng rất chân thực.
Một tiếng sau.
Giang Ninh Phiến bình tĩnh bỏ cần điều khiển trong tay xuống, khởi động gân cốt, nhìn Cô Minh Thành đang có vẻ cực kỳ nén giận ở bên cạnh: “Còn không gọi chị?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!