“Anh dựa vào sự ngông cuồng mất hết lý trí mới có được địa vị như ngày hôm nay sao? Anh có thấy vui khi bắt nạt một người không dám phản kháng như tôi không? Nhìn tôi bị anh giày vò thành ra như thế này, anh có thể có cảm giác thành tựu rất lớn đến mức nào? Có thể lớn đến bao nhiêu?
Giang Ninh Phiến cười nhạt hỏi lại, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Cô đứng trong làn gió bên cửa sổ, tà váy tung bay, dường như lúc nào cũng sẽ bị thổi mất trước mắt anh.
Ánh sáng chiếu vào mặt cô, chiếu ra ánh nước.
Vô cùng đáng thương.
Hạng Chí Viễn đứng ở đó, đột nhiên trái tim anh nhói đau dữ dội, đau đến mức không kịp chạm tới, cảm giác này chưa bao giờ cảm thấy trước đây…
Không nói lời nào, Hạng Chí Viễn chạy ra khỏi phòng giam.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua cửa sổ, lạnh đến mức có chút thấu xương.
Giang Ninh Phiến ngã ngồi xuống đất, dựa vào vách tường co ro một góc, sợ cái lạnh bao trùm cả người mình, cô nhanh chóng ôm chặt lại nhưng không thêm một chút hơi ấm nào.
“An Vũ Dương, An Vũ Dương.”
Hai chữ này trên đôi môi không có chút máu của cô, giống như quay đi quay lại cả hàng ngàn lần.
“Tôi ghét anh.”
Cô nhắm mắt lại, nước mắt cũng vì thế là rơi xuống.
An Vũ Dương từng nói, cô chỉ có thể khóc vì anh ta, chỉ có thể vì anh ta mà rơi lệ…Quả thật cô đã làm như vậy. Chỉ là không nghĩ rằng sẽ trong hoàn cảnh như thế này…
Vì sao lại bán cô? Vì sao lại khiến cô rơi vào trong hoàn cảnh này…
Ban đêm, trời càng đen như mực, ánh trăng sáng khuất sau những đám mây, chỉ lộ ra chút ánh sáng, chiếu rọi trên từng ngóc ngách.
Đêm nay nhà họ Hạng cực kỳ trang nghiêm, yên tĩnh đến mức không có tiếng người, hồ nước xung quanh phản chiếu lung linh, lấp lánh chói mắt.
Gió thổi qua những chiếc lá, nghe tiếng xào xạc.
Căn phòng cuối tầng hai là chỉ là một căn phòng vỏn vẹn hai mươi
mét vuông, không có một món đồ dùng trong nhà, bức tường trắng xung quanh toàn những tờ giấy vẽ.
Dường như nó là một triển lãm hội họa.
Nội dung các bức tranh đều giống nhau như đúc, chỉ là giấy vẽ có lớn có nhỏ.
Hạng Chí Viễn ngồi dưới đất, đôi mắt đen láy nhìn vào bức tranh trước mặt, bản phác thảo đã đóng khung, khung tranh cao một mét sáu, treo giữa một đống giấy vẽ.
Đó là một bản phác thảo đơn giản được vẽ bằng tay.
Bóng lưng của một cô gái, tóc dài ngang vai, đơn giản, tự nhiên trong một vài nét vẽ.
Dường như có làn gió nhẹ thổi qua, bên dưới lớp váy là một đôi chân mảnh mai, dài hơn so với các cô gái nhỏ cùng tuổi một chút.
Toàn bộ bức tranh là một màu đen nhạt, chỉ có eo của cô gái nhỏ treo một chiếc chuông tung bay là có màu sắc.
Màu tím của sợi dây, màu vàng của chiếc chuông được phác thảo giống như có thể nghe thấy được âm thanh trong trẻo.
Hạng Chí Viễn chăm chú nhìn bức tranh trên tường, đôi tay thon gầy từ từ ép chặt vào tim của mình…
“Anh dựa vào sự ngông cuồng mất hết lý trí mới có được địa vị như ngày hôm nay sao? Anh có thấy vui khi bắt nạt một người không dám phản kháng như tôi không? Nhìn tôi bị anh giày vò thành ra như thế này, anh có thể có cảm giác thành tựu rất lớn đến mức nào? Có thể lớn đến bao nhiêu?
Giang Ninh Phiến cười nhạt hỏi lại, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Cô đứng trong làn gió bên cửa sổ, tà váy tung bay, dường như lúc nào cũng sẽ bị thổi mất trước mắt anh.
Ánh sáng chiếu vào mặt cô, chiếu ra ánh nước.
Vô cùng đáng thương.
Hạng Chí Viễn đứng ở đó, đột nhiên trái tim anh nhói đau dữ dội, đau đến mức không kịp chạm tới, cảm giác này chưa bao giờ cảm thấy trước đây…
Không nói lời nào, Hạng Chí Viễn chạy ra khỏi phòng giam.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua cửa sổ, lạnh đến mức có chút thấu xương.
Giang Ninh Phiến ngã ngồi xuống đất, dựa vào vách tường co ro một góc, sợ cái lạnh bao trùm cả người mình, cô nhanh chóng ôm chặt lại nhưng không thêm một chút hơi ấm nào.
“An Vũ Dương, An Vũ Dương.”
Hai chữ này trên đôi môi không có chút máu của cô, giống như quay đi quay lại cả hàng ngàn lần.
“Tôi ghét anh.”
Cô nhắm mắt lại, nước mắt cũng vì thế là rơi xuống.
An Vũ Dương từng nói, cô chỉ có thể khóc vì anh ta, chỉ có thể vì anh ta mà rơi lệ…Quả thật cô đã làm như vậy. Chỉ là không nghĩ rằng sẽ trong hoàn cảnh như thế này…
Vì sao lại bán cô? Vì sao lại khiến cô rơi vào trong hoàn cảnh này…
Ban đêm, trời càng đen như mực, ánh trăng sáng khuất sau những đám mây, chỉ lộ ra chút ánh sáng, chiếu rọi trên từng ngóc ngách.
Đêm nay nhà họ Hạng cực kỳ trang nghiêm, yên tĩnh đến mức không có tiếng người, hồ nước xung quanh phản chiếu lung linh, lấp lánh chói mắt.
Gió thổi qua những chiếc lá, nghe tiếng xào xạc.
Căn phòng cuối tầng hai là chỉ là một căn phòng vỏn vẹn hai mươi
mét vuông, không có một món đồ dùng trong nhà, bức tường trắng xung quanh toàn những tờ giấy vẽ.
Dường như nó là một triển lãm hội họa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!