“Một, hai, ba, bốn” Hạng Chí Viễn trầm giọng nói. “Một, hoi, ba, b. Hạng Diêu Linh nghiêm túc. Hạng Chí Viễn ném sách xuống, bắt đầu nóng máu với cô bé, từ trên giường ngồi dậy: “Đọc theo ba, ai.”
Hạng Diêu Linh trề cái miệng nhỏ, đọc không ra, bỗng dưng, đôi mắt giống như nho đen của cô bé nhìn về phía ngực anh, tay nhỏ túm lấy quần áo của anh ngồi dậy, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Hạng Chí Viễn nhìn theo tay nhỏ của cô bé, chỉ thấy Hạng Diêu Linh chỉ vào hình xăm ở bên dưới xương quai xanh của anh.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn u ám, duỗi tay kéo cổ áo choàng †ắm lại, lạnh lùng nói: “Không có gì. Tiếp tục đọc sách” Hạng Diêu Linh đã không còn hứng thú đọc sách, nhưng mà cô bé khá nhanh trí, cũng không nói là không muốn đọc sách, mà là tay nhỏ che miệng, lộ liễu mà ngáp một cái: “Chuông Nhỏ mệt rồi, muốn đi ngủ”
“Được, vậy thì ngủ”
Hạng Chí Viễn cũng không ép cô bé bắt buộc phải học tập, duỗi tay kéo chăn qua đắp lên cho bé con, còn mình thì cũng nằm xuống, tắt điện đi.
Trong phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối.
Hạng Diêu Linh nằm cách anh rất xa.
Hạng Chí Viễn nhíu mày, không nói gì cả, nằm ở trên giường liếc nhìn thời gian trên điện thoại một cái, anh cũng chưa từng thử ngủ sớm như vậy bao giờ.
Thả điện thoại di động lại trên tủ đầu giường, Hạng Chí Viễn gối hai tay ra sau đầu.
Trong bóng tối, anh mở to mắt, con ngươi đen nhánh, lông mày nhíu chặt.
“Hạng Diêu Linh là con gái của anh”
“Chẳng lẽ tôi phải lấy họ Giang cho con bé sao, chẳng lẽ mỗi ngày tôi phải nhìn thấy con gái như nhắc nhở tôi về nỗi sỉ nhục mà tôi đã từng phải chịu đựng sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!