“Vậy con nói cho ba trước, mẹ đã nói gì?” Hạng Chí Viễn hỏi, mắt đen thâm thúy: “Ba cũng sẽ giữ bí mật cho con.” Nghe thấy lời này, Hạng Diêu Linh có chút rối rắm, tay nhỏ xoăn lại với nhau.
Qua mấy giây, mong muốn được gặp mẹ vẫn chiến thắng tất cả, Hạng Diêu Linh quyết định bán đứng Giang Ninh Phiến: “Mẹ nói, con phải dỗ ba vui vẻ. ba giống như lúc con còn nhỏ, đầu nhỏ bị chó đá hỏng rồi, rất đáng thương”
Hạng Chí Viễn ngồi ở chỗ kia, sắc mặt xanh mét, đột nhiên rất muốn giết Giang Ninh Phiến.
Người phụ nữ đáng chết!
Cô có thể dạy con gái tốt hơn một chút được không hả! “Ba, ba đừng đau buồn, ba rất xinh đẹp, ba không xấu” Hạng Diêu Linh lại bắt đầu an ủi anh.
Hạng Chí Viễn nhìn cô bé chằm chằm, hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi mà nói ra một câu: “Được rồi! Con có thể đi ngủi”
“Vâng “Vâng Hạng Diêu Linh lập tức ngửa ra sau một cái, nằm xuống, đôi mắt nhanh như chớp mà nhìn về phía anh, non nớt hỏi: “Ba, một lát nữa mẹ sẽ tới đón con à?”
“Chờ con tỉnh ngủ, mẹ sẽ tới”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói.
“Dạ” Hạng Diêu Linh ngoan ngoãn đáp lời, vội vàng nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Hạng Chí Viễn ngồi ở ghế dựa, sắc mặt khó coi cực kỳ. Giang Ninh Phiến!
Nếu anh đã tha cho cô, mà cô lại không muốn sống cuộc sống yên ổn.
Vậy thì từ hôm nay trở đi, cô cũng hoàn toàn đừng nghĩ sẽ được bình!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!