Thì ra, thiếu đi giọng nói non nớt của Hạng Diêu Linh, cả nhà lại yên tĩnh đến như vậy, yên tĩnh giống như đã chết. Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên ở trong phòng ngủ.
Lúc này, đã là hai giờ sáng.
Giang Ninh Phiến chậm rãi nâng mặt lên, trên khuôn mặt là nước mắt đã được lau đi, vài sợi tóc dính ở trên mặt, đôi mắt ở trong đêm đen có vẻ đỏ đậm.
Cô cầm lấy điện thoại: “Alo?”
Giọng nói nghẹn ngào.
lang Ninh Phiến, nghỉ phép của cô bị cấp trên hủy bỏ, trở về về đơn vị đi” Giọng nói của đồng nghiệp truyền tới. Hiện giờ Giang Ninh Phiến đã hoàn toàn không có tâm trạng mà về đơn vị: “Cấp trên đã đồng ý nghỉ phép, sao giờ lại muốn tôi về đơn vị?”
Cô cũng chỉ có thể bị đặt đâu ngồi đấy sao?
“Bên chỗ Hạng Chí Viễn phái người tới báo cảnh sát, ở Hồng Cảng có mai phục lọt vào, nhờ cảnh sát bảo vệ” Đồng nghiệp nói: “Ý của cấp trên là vụ bắn súng này ngay từ đầu đã là do cô đảm nhiệm, nên giao cho cô dẫn người đi bảo vệ, nhất định phải bắt được kẻ giật dây phía sau đấy”
Hai mắt đỏ bừng của Giang Ninh Phiến đờ ra, vịt bông nhỏ màu vàng trong tay chậm rãi rơi xuống: “Bảo vệ Hạng Chí Viễn?”
“Đúng vậy, vừa mới ra lệnh xuống dưới, cô sẽ về đơn vị chứ?”
Đồng nghiệp không chắc chắn lắm mà hỏi.
Giang Ninh Phiến ngây người hai giây, sau đó lập tức từ trên mặt đất đứng lên, vội vàng nói: “Về chứ! Tôi sẽ lập tức về đơn vị! Bây giờ tôi sẽ trở về tổ chức đội ngũ!”
Bảo vệ Hạng Chí Viễn.
Hai mắt đỏ bừng của Giang Ninh Phiến đờ ra, vịt bông nhỏ màu vàng trong tay chậm rãi rơi xuống: “Bảo vệ Hạng Chí Viễn?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!