Thang máy vừa mở thì cô lập tức vọt vào, nhưng Đường Nguyên Minh cũng đi theo.
Thịnh Hoàn Hoàn nép mình vào một góc hẻo lánh, cố gắng muốn làm suy giảm sự tồn tại của mình xuống.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trong lòng Đường Nguyên Minh đặc biệt khó chịu, giống như có người đang cắt từng dao từng dao vào thịt anh.
Anh rất đau, cô biết không?
Sau khi thang máy mở ra, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xông ra ngoài.
Đường Nguyên Minh đứng sau lưng nhìn theo cô: “Hoàn Hoàn, anh đã nói sẽ không làm tổn thương em nữa, cho nên em đừng tránh anh như tránh tà như vậy."
Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không nghe lọt tai lời nói của Đường Nguyên Minh, cô trông thấy xe của mình thì lập tức vọt về hướng nó, cứ như phía sau có một con quỷ.
Mãi đến khi xe của Thịnh Hoàn Hoàn biến mất khỏi hầm để xe, Đường Nguyên Minh vẫn đứng tại chỗ, anh châm một điếu thuốc rồi tựa vào xe rít hơi này đến hơi khác.
Anh đáng sợ như thế sao?
Cô thích cái gì anh cũng làm cho cô, vì sao cô không chịu nhìn đến anh?
Lòng chiếm hữu của anh đối với cô còn đáng sợ hơn cô tưởng tượng, nhưng anh sợ dọa cô nên trong khoảng thời gian này vẫn luôn kiềm chế, luôn giấu đi.
Nhưng hiện tại xem ra cũng không thay đổi được gì.
Cho nên rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể khắc tên mình vào trái tim cô?
Có phải chỉ khi nào Lăng Tiêu chết không?
Khi xe chạy ra khỏi chung cư thì sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cô tăng tốc độ, chỉ muốn mau chóng về nhà rời khỏi nơi này.
Cũng may Đường Nguyên Minh không đuổi theo, cô bình an trở về Thịnh gia.
Thịnh Hoàn Hoàn sợ vợ chồng Thịnh Tư Nguyên lo lắng nên khi vào Thịnh gia đã ngồi trong xe cố tỉnh táo lại thật lâu, còn đặc biệt điều chỉnh tóc tai rồi mới dám bước xuống xe.
Lúc này vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đang đợi Thịnh Hoàn Hoàn ăn cơm, khi cô nhìn thấy thịt trên bàn ăn thì lập tức bịt miệng lại, quay người chạy vào nhà vệ sinh.
Chúc Văn Bội nghỉ ngờ nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Giờ mới khoảng một tháng mà sao phản ứng lại lớn như vậy?"
Thịnh Tư Nguyên nói: “Phản ứng và thời điểm bị nghén của mỗi người phụ nữ đều khác nhau, mặc dù đến sớm một chút, nhưng cũng coi như bình thường, bà mau đi xem đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn nôn rất dữ dội, muốn nôn luôn cả mật ra ngoài.
Chúc Văn Bội đặc biệt lo lắng: “Súc miệng đi, bà đã bảo phòng bếp chuẩn bị cho cháu chút thức ăn thanh đạm."
"Bà ngoại, không vội, cháu không đói bụng."
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn nghỉ ngơi rất sớm, mà trong ngà đã không còn bóng dáng của Lăng Thiên Vũ nữa, vừa rồi dưới lâu cô cũng không nhìn thấy cậu bé.
Cả con chó của cậu cũng không thấy đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!