Có gì cần nói thì để họ nói rõ ràng trước mặt Thịnh Giai Âm.
Mãi đến khi đêm khuya, Thịnh Xán mới cùng Thịnh Hoàn Hoàn đi vào biệt thự.
Thịnh Xán vừa tỉnh lại nên các chức năng cơ thể còn chưa khôi phục, ông ấy gắng gượng không nổi nên sau khi trở về đã nằm xuống.
Chúc Văn Bội gọi Thịnh Hoàn Hoàn vào phòng: “Hoàn Hoàn, có chuyện này bà muốn nói với cháu, hôm qua cháu có hỏi ông bà có cách nào trị cho chân của
Mộ Tư đúng không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm mặt: “Có liên quan đến chuyện ba tỉnh lại đúng không bà?”
Đúng rồi, cô còn chưa kịp hỏi làm sao ba tỉnh lại, cô cảm thấy có khả năng liên quan đến chuyện ông bà ngoại không muốn nói ra.
Chúc Văn Bội gật đầu rồi nói lại chuyện Lăng Tiêu đi đến rừng Sương Mù cho. Thịnh Hoàn Hoàn biết: “Lần này nhờ có cậu ta mời y sỉ Tô Quy về, bằng không ba cháu sẽ không tỉnh lại nhanh như thế."
Rừng Sương Mù?
Rừng Sương Mù mang danh không có bóng người đó sao?
Khó trách ông bà ngoại lại giấu diếm cô, nơi đó không cẩn thận là sẽ có đi không về, sao Lăng Tiêu lại ngốc như vậy?
Khó trách hai ngày này Văn Sâm không đi theo cô, hóa ra là đi theo hắn đến rừng Sương Mù.
Chúc Văn Bội nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, hôm nay lúc Lăng Tiêu trở về, bà thấy sắc mặt cậu ta không đúng, hỏi thuộc hạ của cậu ta mới biết cậu ta suýt đã mất mạng."
Chúc Văn Bội nói cho Thịnh Hoàn Hoàn, vì mời Tô Quy rời núi mà Lăng Tiêu chấp nhận đi đến vùng đầm lầy lấy gan rắn độc thay ông ấy nên suýt đã có đi không về.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì rơi lệ đầy mặt: “Sao anh ấy lại ngốc như vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới ngày trước lúc mới gặp Lăng Tiêu, hắn như ác ma máu lạnh, mỗi khi đi một bước về hướng cô thì trên người đều đang chảy máu.
Về sau gặp lại hắn trong thang máy của Thịnh Thế Danh Môn thì hắn lại tôn quý lạnh lùng xa cách, làm người ta không dám đến gần.
Kết hôn ba tháng, Lăng Tiêu mang đến cho cô cảm giác lý trí đến máu lạnh, chưa từng xử sự theo cảm tính, lúc này sao lại làm ra chuyện ngu ngốc này?
Lỡ hắn thật sự xảy ra chuyện thì sẽ vĩnh viễn ở lại rừng Sương Mù không về được.
Vì cô, xứng đáng sao?
"Tô Quy nói cậu ta bị thương không nhẹ, phải tĩnh dưỡng một thời gian."
"Cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn nghe Chúc Văn Bội nói xong thì đã khóc không thành tiếng.
Đêm nay cô không dám nhìn hắn nhiều, cô sợ mình sẽ sa vào nên không phát hiện sắc mặt hắn không đúng, cũng không biết hắn bị thương.
Vì sao hắn không nói gì mà lại mạo hiểm đến rừng Sương Mù, bị thương cũng không nói ra mà còn chạy đến Phượng gia ra mặt cho cô, hắn không muốn sống nữa sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn ngào nói: “Bà ngoại, cháu muốn đi xem anh ấy thế nào."
Chúc Văn Bội lại lắc đầu: “Đã muộn rồi, chắc Lăng Tiêu và người nhà đều đã ngủ, hơn nữa hiện tại Lăng Tiêu đã không có nguy hiểm tính mạng, Tô Quy cũng ở nhà cậu ta, cho nên cháu không cần quá lo lắng."
"Còn nữa, bà không nói chuyện cháu đang mang thai cho ba cháu biết, ngày mai tự cháu nói với nó đi, cũng nói lựa chọn của cháu ra, đến lúc đó xem ba của cháu có chấp nhận không."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!