Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào mu bàn tay bị phỏng của Lăng Tiêu, vết thương trên đó quả thực vô cùng thê thảm, cô không khống chế được lập tức chảy nước mắt: “Tay của anh..."
Sao lại thành ra như vậy?
Mu bàn tay của Lăng Tiêu vốn đã bị phỏng, tính thời gian đã một tuần rồi, nếu như chăm sóc đàng hoàng thì mấy ngày nữa là có thể lành lại.
Hiện tại chẳng những không lành mà còn bị nhiều vết thương mới, cả bàn tay đã không nhìn không ra được dáng vẻ ban đầu, hắn không biết đau sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nắm bàn tay còn lại của hắn lên rồi rơi từng giọt nước mắt: “Tại sao lại như vậy?”
Bàn tay này cũng bị thương không ra hình dạng.
Đôi tay của hắn vốn rất xinh đẹp, nay đã vết thương chồng chất không còn sạch sẽ tinh tế, nhìn thôi đã thấy giật mình.
Lăng Tiêu nhìn hai mắt cô đẫm lệ ướt nhoè thì cảm thấy trái tim nóng lên hầm hập.
Chỉ cần nhận được sự đau lòng của cô thì tất cả đều đáng giá.
Lăng Tiêu thu tay lại rồi nhẹ như mây gió cười nói: “Khóc cái gì, tôi đã bôi thuốc của Tô Quy rồi, ông ấy cam đoan với tôi sẽ không để lại sẹo, cho nên em yên tâm đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không khống chế được mà rơi lệ đầy mặt: “Nói cho tôi biết anh đang trải qua những gì ở rừng Sương Mù?"
Lăng Tiêu không muốn nói, nhưng thấy Thịnh Hoàn Hoàn cố chấp nhìn mình như vậy thì đành kể lại những gì xảy ra ở đó cô nghe: “Tôi biết Tô Quy từ lời kể của Đường Dật..."
Ngày đó sau khi bị Thịnh Hoàn Hoàn từ chối, Lăng Tiêu tìm Diệp Sâm và Đường Dật uống rượu, vốn là muốn họ đưa cho hắn chút ý kiến để Thịnh Hoàn Hoàn trở lại bên cạnh mình lần nữa.
Nhưng vấn đề giữa hắn và Thịnh Hoàn Hoàn thật sự quá phức tạp, nếu muốn cô không để ý đến người nhà phản đối mà ở bên hắn là không thể, cách duy nhất chính là giải quyết người nhà của cô, để họ không phản đối Thịnh Hoàn Hoàn đến với hắn.
Nghĩ một hồi thì chỉ có thể xuống tay từ Thịnh Xán.
Lúc ấy Diệp Sâm nói: “Thịnh Xán đã hôn mê ba tháng rưỡi, cả Thịnh Tư Nguyên cũng bó tay hết cách, chắc hẳn trong lòng người của Thịnh gia cũng rất tuyệt vọng, nếu anh có thể giúp Thịnh Xán tỉnh lại thì Thịnh gia sẽ vô cùng cảm kích anh."
Ai ngờ Đường Dật lập tức tạt một chậu nước lạnh vào họ: “Nếu cả Thịnh Tư Nguyên cũng không có cách nào thì cũng chỉ có thể xem ý trời!"
Hi vọng vừa dấy lên trong mắt Lăng Tiêu đã lập tức bị Đường Dật tàn nhẫn giội tắt.
Có lẽ là sắc mặt của hắn quá dọa người nên Đường Dật mà tôi nghe nói y si Tô Quy ở rừng Sương Mù phía bắc, châm của ông ấy có thể nói là bàn tay vàng, không ít châm pháp đã thất truyền, đương nhiên còn có loại tự ông ấy sáng tạo ra."
"Có lẽ trên thế giới không ai sánh bằng tài năng của ông ấy ở phương diện châm pháp huyệt vị, năm đó ông ấy là nhân vật rất quyền lực ở giới Trung y Hoa Hạ, lúc đó Trung y là thời kỳ rất huy hoàng."
Đường Dật vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu: “Nếu như anh tìm được và mời ông ấy rời núi thì có lẽ Thịnh Xán có thể tỉnh lại được."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!