“Tôi? Uống đến bất tỉnh?” Thịnh Hoàn Hoàn vô tội chỉ vào mình, sau một lúc lâu mới nhớ tới chuyện đã xảy ra ở KTV, hình như cô bị người ta bỏ thuốc.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, lập tức kiểm tra thân thể của mình, cảm thấy trên người không có chỗ nào khó chịu thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Là Lăng Tiêu cứu cô?
Bạch quản gia thấm thía nói: “Thiếu phu nhân, hiện giờ cô là thiếu phu nhân của Lăng gia, đại diện cho thể diện của Lăng gia, lần sau đừng tùy hứng như thế”
Bạch quản gia cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Thịnh Hoàn Hoàn, còn thấy Lăng Tiêu ôm cô vào nhà nên ông cho rằng cô chỉ uống say.
“Tôi biết rồi, cảm ơn Bạch quản gia dạy bảo, đã trễ thế này còn làm phiền ông, thật xin lỗi." Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, rất áy náy mà nói với Bạch quản gia.
Thái độ của Thịnh Hoàn Hoàn làm bất mãn trong lòng Bạch quản gia giảm đi một chút, ông không nói thêm gì, dặn dò cô nghỉ ngơi sớm rồi rời đi.
Thấy Bạch quản gia đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm mà đi vào phòng tắm cởi áo trên ra, trên người cô trừ dấu vết Lăng Tiêu để lại đêm đó thì không có gì mới.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới hoàn toàn yên lòng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của mình, phát hiện một bên mặt thật sự bị véo sưng.
Da cô non mềm, rất dễ sưng đỏ bị thương, nhưng cũng lành rất nhanh.
Là ai bỏ thuốc vào rượu của cô? Khi cô ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì?
Thịnh Hoàn Hoàn tắm rửa xong thì đi ra từ phòng tắm, lúc này đã là 2h khuya, cô đi thăm Lăng Thiên Vũ, cậu nhóc đã ngủ rất say.
Sau khi đi ra từ phòng trẻ, Thịnh Hoàn Hoàn liền gõ cửa phòng của Lăng Tiêu, cô biết hắn còn chưa ngủ.
Nhưng gõ nửa ngày cũng không có ai đoái hoài, ngay khi Thịnh Hoàn Hoàn muốn từ bỏ thì cánh cửa đã mở ra.
Lăng Tiêu mặc áo ngủ xuất hiện trong tầm mắt cô, một mùi hương mát mẻ thoải mái xông vào mũi, hiển nhiên hắn vừa tắm rửa xong.
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, xoay người đi vào bên trong.
“Lăng Tiêu, cảm ơn anh” Thịnh Hoàn Hoàn đi theo vào, chân thành nói với hắn: “Vừa rồi thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh, đã trễ thế này còn cần anh đi một chuyến vì tôi, thật sự rất cảm ơn”
Lăng Tiêu không hề phản ứng, bàn tay thon dài kéo ngăn tủ rồi lấy ra một cái máy sấy. Thái độ nhận sai của Thịnh Hoàn Hoàn rất tốt:
“Anh đói không, tôi nấu bát mì cho anh?”
Lăng Tiêu cảm điện vào máy sấy, không liếc nhìn cô lấy một cái.
“Anh muốn sấy tóc sao, tôi giúp anh.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên giành lấy cái máy sấy khỏi tay hắn, tay còn lại ấn hắn lên mép giường, không cho phép từ chối mà mở chốt mở.
Động tác của Thịnh Hoàn Hoàn thành thạo lại dịu dàng, trước kia không ít lần cô từng giúp Mộ Tư sấy tóc.
Lăng Tiêu không đẩy cô ra, nhưng vẻ mặt lạnh lùng lại không có dấu hiệu ấm lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!