Nói xong, Lăng Tiêu lại tiến vào phòng bếp.
Nhìn theo bóng lưng Lăng Tiêu, Thịnh Xán đi tới trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi cảnh cáo: "Cùi chỏ chỉa ra bên ngoài."
Thịnh Hoàn Hoàn vô tội trừng mắt nhìn, nũng nịu nói: “Ba, chờ vết thương của Lăng Tiêu lành rồi thì để ba mặc sức giày vò, con sẽ không nói giúp anh ấy câu nào được không?"
Thịnh Xán vừa trừng mắt: “Vậy trước khi vết thương của cậu ta lành thì hai đứa không gặp mặt được không?”
"Được."
"Không được."
Do suy nghĩ cho Lăng Tiêu nên Thịnh Hoàn Hoàn trả lời không chút do dự. Nhưng sau lưng cũng vang lên một tiếng nói không chút do dự.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đầy kiêu ngạo đứng trước mặt Thịnh Xán, ung dung thản nhiên mà nói: “Bác trai, chuyện giữa đàn ông chúng ta, phụ nữ nói không tính."
Nói xong, Lăng Tiêu quay người tiến vào phòng bếp, không nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lấy một cái, nói cách khác chuyện này không thể thương lượng.
'Vết thương trên người Lăng Tiêu tối thiểu cần nửa tháng mới lành lại. Muốn hắn nửa tháng không gặp Thịnh Hoàn Hoàn, hắn làm không được.
Phải biết rằng từ khi Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn ly hôn cũng chỉ có hai mươi ngày!
Nói cách khác, từ lúc hắn dứt khoát quyết định ly hôn đến khi hối hận không kịp, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ dùng đến hai mươi ngày.
Nửa tháng, a, dài đằng đãng đến mức nào.
Muốn hắn nửa tháng không gặp Thịnh Hoàn Hoàn, không có cửa đâu.
Thịnh Xán chỉ vào bóng lưng Lăng Tiêu, thấp giọng măng với Thịnh Hoàn Hoàn: “Con xem đi, vết thương còn chưa lành đã vội vã cua con gái ba, ba có thể dễ dàng tha cho cậu ta sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn:
Được rồi, các người thắng!
Một người muốn phụ nữ không muốn sống, một người ghen tuông với con rể tương lai không biết cảm ơn, cô còn có thể nói gì?
Sau đó vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng ngồi xuống, người một nhà chờ Lăng Tiêu bưng thức ăn lên cho họ.
Chúc Văn Bội nhìn Lăng Tiêu mặc tạp dề bận trước bận sau thì càng xem càng hài lòng, thấp giọng nói với Thịnh Tư Nguyên bên cạnh: “Tôi thấy Lăng Tiêu này không tệ."
Thịnh Tư Nguyên quay hạch đào mà hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy Tiểu Đường tốt hơn."
Thịnh Xán cũng phối hợp nói: “Đúng vậy, con thấy điểm nào của A Minh cũng mạnh hơn cậu ta."
Nói xong Thịnh Xán đánh giá sắc mặt Lăng Tiêu, thấy hắn mặt không đổi sắc, ung dung đặt chén đĩa xuống rồi nói với ông ấy: “Bác trai, tám món một canh đã đủ."
"Ừm, nhìn cũng không tệ lắm, không biết mùi
Thịnh Xán liếc Lăng Tiêu một cái rồi cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút lo lắng nhìn Thịnh Xán, đồ ăn là Lăng Tiêu xào, hồi nấy hai vị "Giám thị" này cứ đi qua đi lại bên ngoài phòng bếp nên họ không thể gian lận trắng trợn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!