"Hoàn Hoàn, chúng ta kết hôn đi!" Qua hồi lâu, Đường Nguyên Minh đột nhiên nói ra câu này.
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Anh cảm thấy có khả năng sao?"
Đường Nguyên Minh phun ra mấy ngụm khói rồi không nhanh không chậm nhìn cô và nói: “Vậy em cứ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không cần đi đâu cả."
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, sắc mặt càng nặng nề: “Anh muốn giam lỏng tôi?"
"Em nghĩ như vậy cũng được." Đường Nguyên Minh dụi tắt điếu thuốc rồi đứng lên, thân thể cao lớn đè ép về hướng cô: “Không ai biết em ở chỗ anh, người đời chỉ biết em bị bắt cóc. Cảnh sát sẽ dựa vào manh mối tìm tới nhà máy bỏ hoang, sau đó phát hiện những thi thể kia, mà em thì mất tích."
Anh đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, dịu dàng vén lọn tóc trước mặt cô ra sau tai rồi dùng giọng điệu êm ái nhất nói ra những lời đáng sợ nhất: "Vài ngày sau cảnh sát không tìm thấy em, bên ngoài sẽ cho rằng em đã bị hại. Nhưng nếu em lành lặn xuất hiện trong tầm mắt mọi người thì em chính là người bị tình nghi giết chết họ, bởi vì chỉ có mình em còn sống."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy da đầu tê dại, người đàn ông trước mắt làm cô sợ hãi, anh không còn là anh Minh cô quen thuộc mà là một con quỷ đáng sợ.
"Anh không giam được tôi." Thịnh Hoàn Hoàn chán ghét liếc nhìn anh rồi cảm một cái ghế sải bước đi đến trước cửa, hung tợn đập mạnh vào cánh cửa đang đóng chặt.
Một lần, hai lần, ba lần...
Đường Nguyên Minh nói: “Đừng lãng phí sức lực, dù là súng cũng không thể để lại dấu vết trên loại kim loại này, em có đập một năm cũng không làm được gì."
Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại rồi đột nhiên xoay người, cầm cái ghế trong tay hung hăng đập về hướng Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh đưa tay chặn cái ghế lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ không hiện chút tức giận nào: “Trời còn chưa sáng, em trở về ngủ một lát nữa đi."
Nói xong, Đường Nguyên Minh quay người tiến vào phòng ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi theo vào, trên gương mặt trứng ngỗng tinh xảo là vẻ căm hận không tiêu tan được: “Đường Nguyên Minh, anh biết mình đang làm gì không? Có lẽ người nhà và bạn bè đang tìm tôi khắp nơi, anh giam lỏng tôi ở đây có ý nghĩa gì?"
Đường Nguyên Minh nhìn mu bàn tay mình bắt đầu sưng lên thì nhếch môi lên lạnh nhạt cười nói: “Em luôn ở bên cạnh anh thì sao lại không có ý nghĩa?"
"Vậy niềm vui của tôi tsao? Tôi có người nhà bạn bè, chẳng lẽ anh muốn bẻ gãy cánh của tôi, nuôi nhốt tôi như chim trong lồng sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn tức đến toàn thân phát run, cô nắm chặt hai tay lạnh lẽo nhìn người đàn ông trước mắt: “Tôi không yêu anh, nếu cưỡng ép nhốt tôi ở đây thì anh chỉ có được một con búp bê không có linh hồn thôi."
Đường Nguyên Minh không quan tâm mà cười cười, mở tủ quần áo ra lấy cái áo choàng khoác lên người rồi nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Nếu em muốn tự do thì suy nghĩ đến chuyện kết hôn với anh đi, anh chờ em trả lời."
Nói xong, Đường Nguyên Minh đi ra ngoài, nhưng đột nhiên lại dừng bước rồi quay đầu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Nếu em muốn đợi Lăng Tiêu tới cứu mình thì nên sớm dẹp suy nghĩ đó đi, hắn vĩnh viễn không về được."
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói: “Anh nói vậy có ý gì?"
Đường Nguyên Minh nhếch môi cười với cô rồi “Đùng" một tiếng đã khóa cửa lại.
"Anh đừng đi, nói rõ rang lời vừa rồi đi." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên, lại phát hiện cửa bị khóa lại, cô tuyệt vọng đập hai cái lên cánh cửa: “Đường Nguyên Minh, anh trở lại cho tôi..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!