Thịnh Hoàn Hoàn nói xong thì đi ra khỏi thang máy, lúc trông thấy người đàn ông đứng ở bên ngoài thì đột nhiên dừng bước.
Tại sao Lăng Tiêu lại ở chỗ này?
Hắn đang kiêu ngạo đứng ở nơi đó, trên người khoác một cái áo xám, gương mặt mang đầy vẻ lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy thật xa xôi.
Lúc này tiếng nói của Vương Vận Thi truyền đến từ sau người cô: “Thịnh tiểu thư, chắc cô cũng biết người mà tôi nói là ai, tôi hi vọng lời chúc phúc của cô là thật lòng."
Thịnh Hoàn Hoàn cản mất tầm mắt Vương Vận Thi nên cô ấy cũng không trông thấy Lăng Tiêu bên ngoài thang máy.
Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn Lăng Tiêu, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, chỉ để lại một câu vô tình: “Tôi thật lòng chúc phúc cô được như mong muốn."
Khi Vương Vận Thi đi ra từ thang máy thì chỉ nhìn thấy bóng lưng cô đơn lạnh lẽo của Lăng Tiêu đang vội vàng đuổi theo Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn đi không bao xa đã bị Lăng Tiêu kéo lấy, hắn đá văng cửa một căn phòng rồi đè cô lên vách tường lạnh lẽo, giọng nói lạnh lẽo không có chút nhiệt độ: “Hoàn Hoàn, em có ý gì?"
Vì sao cô có thể tuỳ tiện nói ra những lời chúc phúc hắn và Vương Vận Thi?
"Thả tôi ra." Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng đẩy hắn ra, cặp mắt hạnh xinh đẹp kia bình tĩnh không có chút gợn sóng nào: “Chúng ta đã kết thúc, cho nên Lăng tiên sinh, từ nay về sau xin chú ý lời nói của anh."
Gương mặt đẹp trai như tác phẩm nghệ thuật của Lăng Tiêu lúc này tràn đầy khói mù, toàn thân toả ra sự lạnh lẽo người sống chớ lại gần: “Em lặp lại lần nữa xem."
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không cảm xúc nói với hắn: “Nghe không hiểu sao, vậy tôi lặp lại lần nữa, chúng ta đã kết thúc."
Khi cô lặp lại rằng đứa nhỏ là của hắn mà hắn vẫn kiên định muốn cô bỏ nó thì quan hệ của họ đã kết thúc.
Vẻ u ám trên mặt Lăng Tiêu kết thành băng sương, trong mắt hắn có đắng chát cũng có thất vọng: “Thịnh Hoàn Hoàn, em hỏi tôi có yêu em hay không, vậy em có từng hỏi bản thân có yêu tôi không? Em có từng thật lòng thật dạ với tôi, dù chỉ là một chút không?"
Nếu không vì sao sau khi họ đã thể hiện tình ý với nhau mà cô còn có thể dễ dàng nói buông xuống liền buông xuống như thế?
"Trước kia tôi cảm thấy tôi yêu anh nên khi biết đứa nhỏ này tồn tại, tôi chưa
bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ nó." Thịnh Hoàn Hoàn giật giật khóe miệng, nụ cười có chút lạnh nhạt: “Nhưng tối hôm qua anh đã khiến tôi thấy rõ lòng mình, kỳ thật chúng ta đều tám lạng nửa cân, không ai thật lòng và tin tưởng đối phương cả."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!