"Em muốn mời Thịnh Hoàn Hoàn tham gia thi đấu." Triệu Giai Ca kiên định trả lời, sau đó nhìn về phía Vương Vận Thi mà cười nói: “Tôi nghĩ Vương tiểu thư cũng giống như tôi đúng không?”
A Nhã thường khen Thịnh Hoàn Hoàn như thế này như thế kia trước mặt họ, bà luôn thất vọng vì cô không đến tham gia cúp hoa đào nên đương nhiên họ rất không cam lòng.
Người muốn phân cao thấp với Thịnh Hoàn Hoàn cũng không chỉ có mình cô ta.
Cho nên lúc này khi người bên cạnh nghe thấy Triệu Giai Ca muốn mời Thịnh Hoàn Hoàn tới tham gia thi đấu thì lập tức phụ họa:
"Gô A Nhã luôn khen Thịnh Hoàn Hoàn như thế này như thế kia, chúng tôi đều rất muốn được chiêm ngưỡng, tôi đồng ý mời cô ấy tới tham gia thi đấu, để chúng ta được chứng kiến dung nhan của cô ấy."
"Tôi cũng hi vọng Thịnh Hoàn Hoàn tham gia thi đấu, nhìn xem cô ta có sức hút gì mà làm A Nhã khen không dứt miệng."
"Tôi cũng thế..."
Kỳ thật các cô đều không có cam lòng, có thể đứng trên sân khấu này đều là người nổi bật trong giới vũ đạo, Thịnh Hoàn Hoàn còn không phải người trong giới thì dựa vào cái gì đè đầu họ, không so một trận thì ai chịu phục chứ?
Hơn nữa lấy thành tựu và địa vị của A Nhã, mọi người đều muốn trở thành đệ tử của bà nên càng muốn kéo Thịnh Hoàn Hoàn xuống đài, đừng cản đường đi của họ.
Thịnh Hoàn Hoàn đâu biết do A Nhã thưởng thức mình mà đã khiến nhiều người thù hận cô như vậy.
Vương Vận Thi cũng không phủ nhận, nhưng cô ấy lại giội chậu nước lạnh vào đám người: “Tôi cảm thấy cô ấy sẽ không tham gia."
Triệu Giai Ca lại cười cười: “Tôi có cách để cô ta tham gia."
Nói xong, cô ta kéo Lệ Hàn Ti ra khỏi phòng trong ánh mắt hiếu kì và mong chờ của mọi người.
Lúc này trong phòng của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Kha vừa chọn bài “Thời gian mộng tỉnh rồi nhét cái micro khác cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, cậu cùng hát với tớ đi."
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều nên nhận lấy micro, sau khúc nhạc dạo đầu thì hai giọng hát dễ nghe đã vang lên bên tai mọi người:
"Em nói em đã yêu người không nên yêu nên trong tim em đều là vết thương."
"Em nói em đã phạm lỗi lầm không nên phạm phải nên trong tim đều là hối hận.
"Em nói em đã nếm trải hết nỗi khổ trên đời nên tìm không được người mình có thể tin tưởng..."
Thịnh Hoàn Hoàn dần dần cảm thấy ca từ quá hợp với tình hình, cứ như đang tận lực kể khổ, cô không muốn làm ra vẻ thâm tình bi thương đến mức nào trước mặt Lăng Tiêu nên đã buông micro xuống.
Khi Lệ Hàn Ti và Triệu Giai Ca đi tới cửa thì chỉ nghe thấy tiếng ca của Lăng Kha truyền đến từ bên trong:
"Cần phải biết rằng luôn khó tránh phải thương tâm, mỗi lần vào giờ phút em tỉnh mộng."
"Có một số việc bây giờ anh không cần hỏi, có một số người vĩnh viễn không cần chờ..."
Thịnh Hoàn Hoàn biết kỳ thật Lăng Kha đang hát về bản thân, nhưng ca từ lại khắc sâu từng chữ vào lòng cô.
Đường Dật vốn đang lười biếng dựa vào ghế sa lon, trông thấy dáng vẻ Lăng Kha thâm tình ca hát như vậy thì lập tức đưa tay lên chống cằm, nhìn chằm chằm vào một bên mặt đẹp mắt của cô.
Hôm nay Lăng Kha búi tóc lên cao nên Đường Dật có thể trông thấy lỗ tai tuyết trắng và phần cổ duyên dáng của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!