'Thân phận mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ vốn là niềm tự hào của Lam Nhan, lại bị Vương Vận Thi tàn nhẫn vạch trần sự thật, khiến Lam Nhan tức giận đến mức xấu hổ: “Không phải vừa nãy cô nói không quen biết tôi sao?”
Vương Vận Thi mỉm cười: “Cô Lam còn chưa hiểu sao, vừa nấy tôi chỉ không muốn nói, tránh cho cô khó xử thôi!"
Ý tứ chính là: Bản thân cô muốn tự rước lấy nhục, chứ tôi đã làm gì đâu?
Sắc mặt Lam Nhan càng thêm khó coi: “Đừng đắc ý quá sớm, loại phụ nữ bám víu như cô, Lăng Tiêu không thể nào để ý đến đâu."
Vương Vận Thi không thèm quan tâm, dáng vẻ xinh đẹp, thanh nhã như hoa cúc nhìn Lam Nhan: "Ban đầu không phải Thịnh Hoàn Hoàn cũng bám víu đó sao? Hiện tại Lăng Tiêu độc thân, tôi có quyền theo đuổi anh ấy, đương nhiên, cô Lam đây cũng vậy."
Dừng một chút, giọng cô ấy thêm vài phần lạnh lùng: “Có điều, không biết với thân phận em dâu của cô, có khiến Lăng Tiêu chán ghét hay không?”
"Cô...
Lam Nhan bị Vương Vận Thi chọc tức đến mức, mặt mũi lúc đỏ, lúc trắng, nếu không phải cô ta bận tâm thân phận, sợ xấu hổ mất mặt, đã xông lên xé nát khuôn mặt giả tạo đáng ghét của Vương Vận Thị.
Lam Nhan tức giận đến mức bật cười: “Thịnh Hoàn Hoàn đúng là có bám víu, nhưng cô ta là bị tình thế ép buộc, còn cô?”
Lam Nhan đánh giá Vương Vận Thi từ trên xuống dưới, giọng điệu cực kỳ khinh thường: “Cô có thể so với Thịnh Hoàn Hoàn sao? Vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn chính là vũ khí của cô ta, với điều kiện của cô, có bám víu cũng không lọt vào mắt Lăng Tiêu."
"Đó là chuyện của tôi, không cần cô Lam phải lo lắng."
Vương Vận Thi vẫn luôn điềm tĩnh, trước khi rời đi còn rất ung dung chào tạm biệt Lam Nhan: “Nếu cô Lam không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước."
Nhìn bóng lưng thon thả, tao nhã của Vương Vận Thị, trong lòng Lam Nhan vô cùng bực tức, cô ta mang theo vẻ mặt tức giận bước vào thang máy, lấy điện thoại ra tìm kiếm ý nghĩa của hoa loa kèn trắng.
Kết quả tìm kiếm là: Hoa loa kèn trắng tượng trưng cho tình yêu chung thủy đến chết.
Lam Nhan vừa tức vừa sợ, đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải đối thủ như Vương Vận Thi, dù cho cô ta có kích động thế nào, Vương Vận Thi vẫn luôn giữ vẻ mặt thản nhiên như không.
Những người phụ nữ trước đây, Lam Nhan chưa bao giờ sợ hãi, duy chỉ có Vương Vận Thi này, cô ta không tài nào nhìn thấu.
Nếu Lăng Tiêu không để ý đến Vương Vận Thi thì đã tốt, nhưng hiện tại, Vương Vận Thi lại tích cực như vậy, bữa nào cũng nấu cơm cho Lăng Tiêu, lại yêu rất cuồng nhiệt, hận không thể cho cả thế giới biết tình yêu của cô ấy dành cho. Lăng Tiêu.
Chỉ sợ Lăng Tiêu sẽ xiêu lòng trước cô ấy, biến thành tên đàn ông chỉ biết nghe lời của Vương Vận Thị.
Không được, cô ta phải nghĩ cách, nhanh chóng đuổi Vương Vận Thi đi không để cô ấy ở bên Lăng Tiêu nữa.
Lúc này, tại nhà họ Thịnh.
"Này, tại sao tôi phải cùng các người sa đọa chứ?"
Nam Tâm lười biếng dựa vào ghế sofa, hai tay cầm điện thoại, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình.
Lăng Kha ngồi bên cạnh cô ta thì tỏ ra vô cùng phấn khích: “Sắp thắng rồi, Hoàn Hoàn, chị Tâm, cố lên, chúng ta cùng nhau giành chiến thắng thứ sáu liên tiếp nào."
Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào đầu giường, tư thế thoải mái: “Chúng ta như vậy có hơi quá đáng với mấy đứa học sinh tiểu học này hay không? Loại trò chơi này, từ thời đại học tớ đã không động vào nữa rồi.”
"Nói như thể cậu tốt nghiệp lâu lắm rồi ấy."
Lăng Kha liếc Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Dù sao bây giờ chúng ta cũng rảnh, game là cách giết thời gian tốt nhất còn gì? Trời ơi, lại sắp thắng rồi, chúng ta sắp thăng liên tiếp sáu ván rồi, tớ lại tìm được cảm giác bá chủ của thế giới game năm
xưa rồi."
Vừa dứt lời, ngay sau khi nhân vật cuối cùng của đối phương ngã xuống, trên màn hình game hiện lên hai chữ "Chiến thắng!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!