Nhớ tới cuộc đối thoại của cô và Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nắm chặt đôi tay lại: “Tôi gặp phải Mộ Tư ở Cố gia, anh ta tới trả điện thoại cho tôi.”
Đôi mắt đen thâm thúy của Lăng Tiêu nhìn thẳng vào mắt cô, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn khẽ động lên xuống đậy vài cái, truyền đến tiếng nuốt nước bọt: “Anh ta... Anh ta muốn nối lại với tôi, bị tôi từ chố
“Có phải thực thất vọng không?” Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch môi mỏng lên: “Nếu lúc ấy cô kiên trì thêm mấy ngày thì có lẽ anh ta đã hồi tâm chuyển ý, cô cũng không cần gả cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu đang thử mình: “Cuộc đời không có nếu, cho dù có, tôi cũng không quay đầu lại, cả đời tôi cũng không quên được hành động của anh ta.”
“Thật sự không quay đầu lại?” Đôi mắt đen như chim ưng của Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cô, lạnh nhạt mở miệng: “Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại tôi cho cô một cơ hội, nếu cô muốn rời đi thì tôi sẽ không ngăn cản, tôi cũng sẽ trả lại tất cả những gì thuộc về Thịnh Thế cho cô.”
Lời Lăng Tiêu nói làm mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng nhợt, cô gian nan mở miệng: “Ý của anh là muốn ly hôn với tôi sao?”
Hẳn nói: “Nếu cô muốn, hiện tại chúng ta có thể đi đến cục dân chứng.”
Giọng nói của Lăng Tiêu bình tĩnh lại lạnh nhạt, không có cảm xúc gì, giống như nói về chuyện của người khác mà không liên quan gì đến mình.
Sao hắn có thể thản nhiên dửng dưng mà nói ra những lời như vậy?
“Tôi không muốn, Lăng Tiêu, hiện tại tôi đã là vợ của anh, chúng ta đã từng thân mật, sao anh có thể tuỳ tiện nói ra hai chữ ly hôn như thế?” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy sóng mũi cay cay, nhấn mạnh từng câu từng chữ với hắn: “Nếu tôi không muốn rời khỏi Mộ Tư thì lúc trước đã đi cầu xin anh ta.
“Nhưng tôi chưa từng nhắc một chữ về những chuyện Thịnh gia gặp phải trước mặt anh ta, khi tôi quyết định gả cho anh thì đã quyết định hoàn toàn quên đi.”
Đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn mặt mày tái nhợt, Lăng Tiêu không chút thương tiếc mềm lòng: “Tôi chỉ cho cô một cơ hội, nghĩ kỹ rồi lại trả lời tôi, là đi hay ở lại.”
“Không cần nghĩ, tôi nói không ly hôn, phải thế nào anh mới tin tôi chứ?”
Ly hôn? Vậy không phải mọi chuyện cô làm trước đó đều là uổng phí?
Vào thời khắc cô lựa chọn gả cho hắn thì đã chuẩn bị sẵn sàng làm một người vợ tốt, sau khi hắn và cô phát sinh quan hệ, cô càng không nghĩ tới hai chữ ly hôn.
“Thịnh Hoàn Hoàn, tôi ghét nhất là người trong ngoài không đồng nhất, hiện tại tôi cho cô cơ hội để lựa chọn, tốt nhất cô nghĩ kỹ lại trả lời tôi.”
Lăng Tiêu cầm lấy nửa tấm ảnh còn lại, lạnh lùng nhìn cô: “Nếu cô chọn ở lại, vậy phải hoàn toàn quên đi quá khứ, nếu tôi biết cô lừa gạt tôi thì cô biết sẽ có hậu quả gì không?”
Nói xong, Lăng Tiêu xé bỏ tấm ảnh ngay trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi ném nó vào thùng rác.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt đôi tay, gương mặt xinh đẹp chỉ còn lại tái nhợt.
Cô không biết lời Lăng Tiêu nói có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần thăm dò. Nhưng cô biết, hậu quả phản bội hắn sẽ đáng sợ đến mức nào.
Hắn đã từng nói qua, nếu cô lừa gạt hẵn thì hắn sẽ huỷ diệt cả Thịnh gia. Những lời này không chỉ nói suông mà thôi.
Qua thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mới mở miệng nói: “Lăng Tiêu, tôi sẽ không phản bội anh, nhưng tôi chỉ sợ anh không tin tôi.”
Nói xong, cô đứng lên, bình tĩnh nhìn hắn, không oán trách không bi thương: “Anh biết những lời vừa rồi tổn thương người khác đến mức nào không, đến khi nào anh mới thật sự đối xử với tôi như một người vợ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!