Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, đôi tay vòng lấy cổ Lăng Tiêu: “Cho nên mặc kệ anh thử tôi như thế nào, sỉ nhục tôi như thế nào, tôi cũng phải cười hì hì lấy lòng anh đúng không?”
“Vậy gọi là sỉ nhục sao?” Hương thơm thoang thoảng trên người cô chui vào chóp mũi, vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn rất lạnh lùng, hắn bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô, không khống chế lực tay chút nào: “Vậy tôi nói cho cô biết, về sau loại sỉ nhục này sẽ luôn †ồn tại, cho nên tốt nhất nên cất trái tim pha lê của cô lại đi.”
Lăng Tiêu không chút thương tiếc, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tay mình sắp bị bóp gãy, đau đến mức cô nhăn mày lại, cô nhịn đau cắn răng nói: “Nếu anh để ý tôi còn chưa dứt tình xưa với Mộ Tư như vậy, vì sao còn bảo tôi tham dự tiệc tối ngày mai?”
“Để ý?” Lăng Tiêu cười, nụ cười thật cay nghiệt: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô không khỏi quá coi trọng bản thân, tôi chỉ không muốn để một cô gái lòng dạ khó lường nằm bên cạnh mình, nghĩ thôi đã làm người †a ghê tởm”
Vừa dứt lời, hãn mặc kệ sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn tái nhợt đến cỡ nào, chán ghét hất tay cô ra: “Hiện tại, mang theo những thứ của cô cút ra ngoài cho tôi."
Lòng tự trọng của Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu hoàn toàn đập nát.
Cô lập tức nắm túi, nhắc hộp cơm lên, tức giận nhìn Lăng Tiêu: “Nếu anh lo lắng người nằm bên cạnh anh lòng dạ khó lường, vậy chúng ta chia phòng ngủ đi!”
Sau khi đi ra văn phòng Lăng Tiêu, hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn đã rươm rướm, nhưng cô vẫn mỉm cười, cho dù nụ cười này không đẹp.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình thực buồn cười, sáng hôm qua cô còn cảm thấy thái độ của Lăng Tiêu đối với mình đang từ từ thay đổi, cảm thấy hắn không chán ghét cô đến vậy!
Cô nắm tay hắn, hắn cũng không hất tay cô ra. Cô còn tự tin tràn đầy, muốn tranh thủ sớm ngày giành được sự tán thành và tin tưởng của Lăng Tiêu.
Hiện tại cô mới biết mình ngây thơ đến mức nào.
Lăng Tiêu đi đến Vũ Yến chỉ vì Thiên Vũ, không có liên quan gì đến cô cả.
Trở lại Lăng Phủ, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dọn đồ của mình trở về căn phòng ban đầu. Cô không phải giận dỗi, thật sự là câu nói “Bụng dạ khó lường” của Lăng Tiêu làm tổn thương cô quá.
Dọn xong đồ, Thịnh Hoàn Hoàn lại lấy ra quyển sổ đã viết trước đó, nghiêm túc đọc sách nghiêm túc nghe giảng, Lăng Thiên Vũ bám dính lấy Thịnh Hoàn Hoàn, một lớn một nhỏ cùng ngồi đó cả buổi trưa.
Cuối cùng, hai người đều đã ngủ.
Cả buổi chiều, ai trong tập đoàn Lăng thị cũng cảm thấy bất an, toàn bộ tập đoàn như bị mây đen bao phủ, không khí áp lực đến tột độ, lòng người sợ hãi.
Nữ thư ký bình thường đưa văn kiện đang mồ hôi đầy đầu đi ra khỏi văn phòng giám đốc, hai chân nhữn ra trở lại bàn làm việc của mình, đôi tay chống trên mặt bàn đang phát run.
Nhưng trước khi tan tầm, nữ thư ký còn phải báo cáo lịch trình buổi tối và ngày mai cho Lăng Tiêu, dù thế nào cô ta cũng không dám đi vào, vì thế đỏ mắt đến cầu xin Phùng Việt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!