Nhưng cô gái này mặc kệ sắc mặt Lăng Tiêu khó coi thế nào, ăn nói khó nghe đến mấy, cô vẫn kiên nhãn dỗ dành chiều chuộng như đối đãi với một người đàn ông đang cáu kỉnh.
Cô gái như vậy, Lăng Tiêu mà đuổi cô ra cửa thật mới là lạ.
Tính ra thì Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn là bạn thân, sao cô ấy không học được chút nào của Thịnh Hoàn Hoàn?
Kế tiếp, hai mắt Lăng Tiêu lạnh lẽo đến tột độ.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức buông tay Lăng Tiêu ra, thông minh giải vây cho mình: “Tôi vào toilet một chuyến”
Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào toilet không bao lâu thì mấy người phụ nữ cũng đi vào.
Cô nghe thấy giọng nói của Lam Tiếu truyền đến từ bên ngoài: “Người nào đó da mặt thật dày, rõ ràng Lăng Tiêu rất chán ghét mà cô ta còn mặt dày dán lên.”
Tiếp theo là giọng nói của Bạch Sương: “Đúng rồi, cái bản mặt a dua kia thật làm người ta hết muốn ăn, vậy mà còn mặt mũi ở lại đây.”
Trần Phỉ Phỉ cười nói: “Mặt dày có cái tốt của mặt dày, người ta dám lấy mặt nóng dán mông lạnh, các cô dám không?”
Ba cô gái này đặc biệt chạy đến WC kiếm chuyện à?
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trên bồn cầu, đầu óc choáng váng, nghe những giọng nói bên ngoài thì nâng đôi tay lên dùng sức chà mặt, sau đó đứng dậy.
Tại sao phụ nữ lại đi làm khó phụ nữ chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, đẩy cửa đi ra ngoài.
Mấy người đàn bà bên ngoài nhìn vào gương, vừa dặm lại lớp trang điểm, vừa gây hấn cười nhạo Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bồn rửa tay: “Làm phiền nhường đường một chút.”
Lam Tiếu như không nghe thấy, tiếp tục nhìn gương trang điểm.
Thịnh Hoàn Hoàn không nói hai lời, trực tiếp đẩy cô ta qua một bên, sau đó mở vòi nước ra rồi cứ nhấn nước chảy mãi.
Mà Lam Tiếu bị đẩy ra thì giận dữ: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô hung hăng cái gì, đừng tưởng rằng tiểu thư đứng đầu có gì đặc biệt hơn người, còn không phải con chó mặt xệ vẫy đuôi lấy lòng trước mặt Lăng Tiêu.”
Bạch Sương đứng một bên phụ họa: “Đúng rồi, vết thương trên trán cô là Lăng Tiêu đánh đúng không? Mộ Tư đã bỏ cô, ba cô nửa chết nửa sống nằm trên giường bệnh, nếu không phải cô mặt dày vô sỉ ăn vạ Lăng Tiêu thì hiện tại còn chưa chắc bằng tôi, hung hăng cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn không tức không giận, ánh mắt dừng lại trên bồn rửa tay sắp đầy nước, hơi nhếch môi đỏ lên: “Phải không? Xem ra các người không nhận rõ thân phận của mình.”
Vừa dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn đã nâng đôi tay lên, tay trái nằm Bạch Sương, tay phải nằm Lam Tiếu, kéo tóc họ rồi dùng sức nhấn vào bồn rửa tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!