Thịnh Hoàn Hoàn chảy rất nhiều mồ hôi, quần áo đã ướt đẫm, người cũng trở nên nhẹ nhàng, lúc này cuối cùng cũng đã khỏi hẳn.
Lăng Kha đem quần áo từ trên xe xuống, được Đường Dật cho phép, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi tắm rửa, cảm thấy cả người sảng khoái.
Ba người nán lại nhà Đường Dật hai giờ, khi đi ra Thịnh Hoàn Hoàn liền nhìn thấy xe của Lăng Tiêu, nghỉ hoặc nhìn nhìn vào trong.
Chẳng lẽ Lăng Tiêu ở nhà của Đường Dật?
Lăng Kha kêu: “Hoàn Hoàn nhìn cái gì vậy, đi thôi."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đường Dật nhìn theo chiếc xe biến mất, quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi nói anh nghe này, kiềm chế một chút, anh xem người ta bị anh dày vò sinh bệnh, tôi luôn cho răng anh không thích phụ nữ, không nghĩ tới..."
Một ánh mắt lập loè ánh sắc lạnh như dao nhỏ băn thẳng về hướng anh.
Đường Dật xấu hổ vò vò tóc: “Ai, đàn ông mà, bản năng thôi, bình thường bình thường”
Lăng Tiêu nâng bàn tay thon dài lên khép máy tính lại, cầm áo khoác trên sô pha đứng lên mặc vào, ngón tay sạch sẽ mạnh mẽ phất qua nút áo đá quý trên cổ tay, nhất cử nhất động đều tràn ngập cảm giác cấm dục, cao quý ưu nhã.
Đường Dật lấy điếu thuốc ra châm, mắt không khỏi chớp chớp, khí chất toả ra trên người anh hoàn toàn tương phản với sự tản mạn vừa rồi: “Tôi có tự tin chữa khỏi bệnh của Hàn phu nhân, qua hai ngày chắc sẽ đến Hàn Quốc một chuyến.”
Ngón tay Lăng Tiêu nhẹ nhàng phất qua nếp nhăn trên cổ áo, ánh mắt sắc bén dừng ở trên mặt Đường Dật, như một vương giả ra lệnh: “Chỉ cho phép thành công, không được thất bại, chờ tin tức tốt của anh.”
Đường Dật nhìn bóng dáng cao ngạo của Lăng
Tiêu, trong mắt có chút nghi hoặc không rõ, vì sao hắn nhất định phải hợp tác với vợ chồng Hàn Tín?
Sau khi lên xe, Nam Tâm hỏi: “Đi đâu?”
Thịnh Hoàn Hoàn ghé vào cửa sổ xe: “Đâu cũng được, dù sao cũng không muốn trở về."
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn toàn là hình ảnh chiếc xe của Lăng Tiêu, trong lòng có một nghỉ vấn không ngừng lặp lại: Rốt cuộc hắn có ở đó hay không?
Nam Tầm nói: “Vậy đi ăn cái gì đi!”
“Được!” Thịnh Hoàn Hoàn vừa nói xong thì di động của Nam Tầm liền vang lên.
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn “Lộp bộp” một tiếng, không biết vì sao, cô nhớ tới mình đã đánh Trần Do Mỹ một bạt tai ở bệnh viện, trong lòng đột nhiên có dự cảm mãnh liệt rằng cú điện thoại này là Cố Nam Thành gọi tới để hỏi tội.
Sắc mặt của Nam Tầm đã chứng minh dự cảm của cô không sai.
Chỉ nghe tiếng nói phẫn nộ của Cố Nam Thành truyền đến từ di động: “Nam Tầm, có phải cô ở bệnh viện không, lập tức cút trở về cho tôi, đừng ở bên ngoài làm tôi mất mặt xấu hổ nữa.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!