Phía Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh rất không ga lăng, thật sự để Lăng Kha đánh tiên phong, Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Mạt làm tay xạ kích, yểm hộ Đường Nguyên Minh và Hàn Tín đánh lén.
Quả nhiên, rất nhanh Lăng Kha liền “Chết”, điều này làm Lăng đại tiểu thư tức đến mặt tái đi.
Nhưng không bao lâu sau, thẳng bại đã có kết quả, đội Đường Nguyên Minh thẳng lợi, như anh đã nói, Lăng Kha hy sinh cái tôi để tập thể thành công, cũng coi như “Chết” đáng giá!
Sau hai đợt thi, xem như ngang tài ngang sức.
Sau khi hai bên quyết định thay đổi chiến địa, vì thế mọi người di chuyển về hướng nhà xưởng bỏ hoang dưới chân núi.
Lăng Kha thở phì phì đi ở phía trước, ngặt nổi thân hình nhỏ xinh nên vác súng và bao đạn cũng không linh hoạt, dáng vẻ vừa buồn cười lại đáng yêu.
Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh đi chung với nhau, Đường Nguyên Minh chưa nói cái gì, chỉ vác đồ trên người cô qua, thậm chí cô còn không có cơ hội từ chối.
Đường Nguyên Minh thấy cô muốn nói lại thôi, hơi nhếch khóe miệng lên: “Muốn xin thay cho Lăng Kha?”
Thịnh Hoàn Hoàn hơi kinh ngạc, nhìn gương mặt tuấn tú lại không mất vẻ kiên cường trước mắt mà nói: “Anh đoán được mà, dù sao cô ấy cũng là con gái, anh nhäm vào như vậy sẽ làm cô ấy rất mất mặt”
“Được”
“Hả?” Anh chấp nhận có sảng khoái quá không vậy?
Đường Nguyên Minh duỗi tay xoa xoa cái mũ giáp trên đầu cô, cưng chiều cười nói: “Vốn dĩ muốn dạy cho cô ấy một bài học, nếu Hoàn Hoàn mở miệng thì coi như nể mặt em đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “À... Cảm ơn!”
Như vậy cũng được?
“Cái con bé này, anh nhìn em lớn lên, thay em ăn nhiều đòn roi như thế mà đây là lần đầu nghe em nói hai chữ cảm ơn, quá khách sáo.”
Nụ cười lúc này của Đường Nguyên Minh trùng khớp với gương mặt trong trí nhớ của Thịnh Hoàn Hoàn, cảm giác quen thuộc hiện lên trong lòng, làm cô cảm thấy thật ấm áp.
“Vậy không cảm ơn, em thu lại lời vừa rồi” Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười, nụ cười này phát ra từ nội tâm, sạch sẽ tươi đẹp, giống ánh mặt trời mùa đông, làn gió mùa xuân.
Tâm tình Đường Nguyên Minh nhộn nhạo: “Đây mới là Thịnh Hoàn Hoàn anh quen.”
Mới lạ sinh ra sau mười năm chia lìa đã hoàn toàn tiêu tan vào khoảnh khắc này.
Vinson trốn trong chỗ tối nhìn hành động của hai người, sắc mặt có chút khó xử, anh ta nhìn tấm ảnh vừa chụp được, trầm tư một lát rồi cất điện thoại đi.
Nhưng Vinson không biết, kỳ thật Đường Nguyên Minh sớm đã phát hiện, ánh mắt liếc về hướng anh ta, sau đó thản nhiên thu lại, cưng chiều võ võ tay lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt lại tăng thêm một tia lạnh lão.
Bọn họ di chuyển xuống chân núi, rất nhanh liền phát hiện dưới đó lại xuất hiện một đám người.
Đối phương cũng không đông, chỉ có tám người.
Nhưng tám người này làm tâm tình tốt đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm bị huỷ hoại sạch.
Chỉ thấy từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, Lệ Hàn Tư, Đặng Hải, Mã Lai, Lăng Phi, Lam Tiếu, Triệu Giai Ca, Trần Do Mỹ, Trần Phỉ Phỉ, cả đám người đáng ghét nhất đều tập trung lại với nhau.
Làm Thịnh Hoàn Hoàn buồn bực là, sao Mã Lai cũng đi chung với bọn họ?
Hiển nhiên Mã Lai nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất vui mừng: “Chị dâu... A, Thịnh, Thịnh tiểu thư, cô cũng tới sao, trùng hợp ghê, tôi còn tưởng rằng không bao giờ có thể đánh CS với cô được
nữa: Thịnh Hoàn Hoàn chưa nói gì, chỉ cười cười.
Lăng Kha thấy Lệ Hàn Tư thì lập tức chạy qua: “Hàn Tư, sao anh cũng tới, hôm nay không phải công ty anh có việc không đi được sao?”
Hồi sáng Lăng Kha có hỏi anh ta, anh ta nói công ty bận nên không đi được.
Lệ Hàn Tư nhìn bóng dáng nhỏ xinh trước mặt, mặt không cảm xúc mà nói: “Em chưa nói là CS, đã lâu rồi anh chưa hoạt động gân cốt.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!