Thịnh Hoàn Hoàn chần chờ, nghĩ tới hầm giam khủng bố kia thì ôm Thịnh phu nhân càng chặt: “Con không nhớ.”
Thịnh phu nhân trấn an vỗ lưng cô: “Nếu nhớ không nổi thì không cần nhớ nữa, ngủ tiếp một lát, mẹ đi làm đồ ăn ngon cho con.”
Thịnh phu nhân đặt bùa trừ tà dưới gối Thịnh Hoàn Hoàn rồi rời đi.
Sau khi Thịnh phu nhân đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn lấy lá bùa ra, phát hiện là bùa thì đáy mắt tràn ngập sợ hãi, sau một lúc lâu thì trở nên thực hoang mang.
Cô không muốn trở lại Lăng gia, nơi đó chính là ác mộng của cô.
Huống chỉ sau khi Lăng Tiêu vô tình đối xử với mình như thế, cô không có cách nào làm như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục lấy lòng và ngủ chung một giường với hẳn.
Nhưng phải làm sao mới có thể kết thúc cuộc hôn nhân này?
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên thực hối hận, lần đó ở văn phòng của ba, khi Lăng Tiêu bảo cô lựa chọn, cô lại không có dũng khí rời khỏi hắn.
Thịnh phu nhân vốn nghĩ Lăng Tiêu đã đi rồi, không ngờ xuống lầu thì hăn đang ngồi ở phòng khách, với khí thế hùng mạnh kia, bảo người ta xem nhẹ cũng khó.
Bạch quản gia cũng không đoán được thiếu gia nhà mình sẽ ở lại.
Vừa rồi hẳn nổi giận đùng đùng xuống lầu, lại không trực tiếp đá cửa đi ra ngoài, mà dừng lại ở
phòng khách vài giây rồi ngồi xuống sô pha.
Khí thế trên người Lăng Tiêu rất lạnh lẽo, Bạch quản gia cũng không dám hỏi nhiều.
Thịnh phu nhân cong cong khóe miệng, gọi người hầu tới bưng trái cây lên cho Lăng Tiêu, cũng pha sẵn trà rồi tự mình đi vào phòng bếp.
Bạch quản gia đổ trà cho Lăng Tiêu, thấy sắc mặt hẳn dịu lại một chút mới châm chước hỏi: “Thiếu gia, có cần đón tiểu thiếu gia tới ở hai ngày không?”
Lăng Tiêu liếc ông một cái: “Không, ngày mai mới đón nó tới dự tiệc.”
“Vậy... tôi cho người đưa quần áo tắm lại đây?” “Lần trước ở lại còn”
Là tính ở lại qua đêm thật!
Bạch quản gia cười cười, không hỏi nhiều nữa.
Trong ngực Lăng Tiêu nghẹn một cục buồn phiền, hắn cũng không biết vì sao mình lại ở lại, chỉ là trong đầu cứ xẹt qua hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn rơi nước mắt, cô đơn lại tràn ngập thất vọng, cả người đã ảm đạm không ánh sáng.
Đây không phải là Thịnh Hoàn Hoàn mà hắn quen biết.
Hắn muốn ở lại, nhìn xem cô có “Trúng tà” như Bạch quản gia nói hay không.
Qua một lúc lâu, Thịnh phu nhân đi ra từ phòng bếp, thấy Lăng Tiêu vẫn ngồi đó liền nói với hắn: “Lăng Tiêu, cơm sắp xong rồi, con lên lầu gọi Hoàn Hoàn xuống ăn cơm đi”
Nói xong, Thịnh phu nhân không dám nhìn sắc mặt của Lăng Tiêu mà vội xoay người bước vào phòng bếp.
Lăng Tiêu nâng đôi mắt đen lên liếc nhìn Bạch quản gia: “Còn không mau đi?”
Bạch quản gia ho nhẹ một tiếng: “Thịnh phu nhân bảo ngài làm”
Thiếu gia, nếu quyết định chịu thua thì phải thể hiện thành ý!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!