Lúc này, trong căn phòng xa hoa có bốn người đàn ông tôn quý phi phàm đang ngồi, Dạ Oanh ngồi phía trước khế hát một bài ca kinh điển, không khí đặc biệt hài hòa.
Tiêu Dịch cất điện thoại đi, giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng: “Lát nữa có mấy cô gái đến đây:
Vân Kỳ nhướng mày: “Thế nào, cái cô ở nước ngoài không đủ làm anh no bụng à?”
Tiêu Dịch nhớ tới cô gái như đoá hoa trong nhà, không khỏi bật cười, cô rất mong manh, anh đâu dám đụng đến cô.
“Hiểu lầm, là bạn của cô ấy, tâm tình không tốt nên qua ngồi chơi, anh tôn trọng một chút” Ánh mắt Tiêu Dịch dừng lại trên người Vân Kỳ.
Vân Kỳ đặc biệt buồn bực: “Đệt, anh nhìn tôi làm gì, bên cạnh ông đây còn thiếu gái à?”
Tiêu Dịch chuyển mắt qua hai người đàn ông còn lại, cuối cùng lại về tới người Vân Kỳ: “Nơi này trừ anh ra thì còn ai cảm thấy hứng thú với phụ nữ?”
Vừa nhìn hai vị kia là biết hệ cấm dục.
Ánh mắt Vân Kỳ xẹt qua người Diệp Sâm và Lăng Tiêu, thật sự không còn lời gì để nói: “Tôi nói này Diệp Sâm, Lăng Tiêu người ta đã kết hôn rồi, sao anh còn chưa có tin tức gì? Anh đã sắp 30 tuổi, không sợ nghẹn hư à”
Tiêu Dịch cũng nói: “Rốt cuộc là kiểu phụ nữ nào mới lọt được vào mắt xanh của Diệp Sâm anh?”
Diệp Sâm cười cười, ngón tay thon dài chuyển động chất lỏng màu đỏ tươi trong ly, ngũ quan tuấn mỹ mang theo chút tà khí: “Trắng trẻo, ăn nói ngọt ngào, xinh đẹp, tươi tắn ngon miệng.”
Trằng trẻo, ăn nói ngọt ngào, xinh đẹp, tươi tắn ngon miệng... Nghe những ngữ này, trong đầu Lăng Tiêu không khỏi hiện ra gương mặt tươi cười của Thịnh Hoàn Hoàn, kiểu người Diệp Sâm thích hoàn toàn ăn khớp với Thịnh Hoàn Hoàn.
Vân Kỳ nghe xong thì cười xấu xa nói: “Đó chẳng phải là dạng ngọt ngào đáng yêu? Thì ra anh thích như vậy, dễ thôi, tôi tìm giúp anh, tuyệt đối non đến chảy nước, sạch sẽ ngon miệng.”
Diệp Sâm liếc Vân Kỳ một cái, tiếp tục nói: “Có thể ngọt có thể quyến rũ, có thể ở nhà cũng có thể làm chị đại, ngầu lên còn loá mắt hơn đàn ông, quay đầu mỉm cười là nhớ mãi không quên.”
Tiêu Dịch trêu ghẹo: “Có dạng phụ nữ này sao? Diệp Sâm, đời này anh nhất định sế cô độc sống hết quãng đời còn lại.”
Vân Kỳ cũng lắc đầu thở dài: “Tôi thấy anh ta nghẹn hỏng rồi, không có hứng thú với phụ nữ.”
Diệp Sâm đẩy đẩy mắt kính, đột nhiên nói ra một chữ không khớp gì với lời mở đầu: “Sắp.”
Vừa nói xong, cửa phòng bị đẩy ra.
Một vệ sĩ đi đến, ngừng lại bên cạnh Tiêu Dịch: “Tiếu thiếu, bên ngoài có ba cô gái nói tìm anh”
Tiêu Dịch gật đầu: “Cho họ vào.” Cửa phòng lại được mở ra, ba cô gái xuất hiện ở ngoài cửa, ai cũng tỉnh tế lả lướt, da trắng xinh
đẹp, nhưng vẻ đẹp mỗi người mỗi khác.
Vừa bước vào phòng, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hối hận.
Lăng Tiêu, cô thấy được Lăng Tiêu ngồi ở trong cùng, người đàn ông này dù ở nơi nào cũng tự động toả sáng, làm người ta không thể xem nhẹ.
Hiện tại rời đi còn kịp không?
Ánh mắt sắc bén thâm thúy của Lăng Tiêu liếc nhìn về hướng cô.
Hiển nhiên... Đã không kịp rồi.
Nam Tâm cũng sửng sốt, Diệp Sâm... Diệp Sâm...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!