Trên đường đến sân bay, Mộ Tư vẫn không yên lòng, Bạch Tuyết gọi anh ta vài tiếng, anh ta đều không có phản ứng.
Hai mắt Bạch Tuyết ảm đạm, cô nói với Mộ Tư: "Mộ Tư, chúng ta trở về đi, không đi Mỹ nữa”
Mộ Tư cuối cùng cũng đáp lại: "Sao đột nhiên không muốn đi?”
Bạch Tuyết luôn bị ác mộng tra tấn, bác sĩ nói đây là tâm bệnh, muốn hoàn toàn thoát khỏi ác mộng tra tấn trước hết phải tiêu trừ nội tâm sợ hãi của cô.
Lần này Mộ Tư đi Mỹ, chính là muốn tới nơi đã từng giam cầm Bạch Tuyết nhiều năm kia, nhìn xem những năm qua cô sống như thế nào, sau đó đem nó phá hủy.
Bạch Tuyết cười có chút cô đơn, khiến người ta thương xót: "Tâm Mộ Tư không ở đây, em không muốn miễn cưỡng anh, em hy vọng anh có thể vui vẻ.
Mộ Tư căng thẳng, tự trách mình vì Thịnh Hoàn Hoàn mà phân tâm, áy náy ôm thân thể gầy yếu của Bạch Tuyết vào trong ngực, "Đừng nghĩ lung tung, anh có em là đủ rồi, sẽ không nghĩ đến những người khác nữa”
Về phần Thịnh Hoàn Hoàn, chờ sau khi anh trở về nhất định sẽ bồi thường cho cô!
Đêm qua Mã Lai trở về suy nghĩ cả một buổi tối, muốn đem tình hình Thịnh gia nói cho Mộ Tư, giúp hay không giúp, đó là lựa chọn của lão đại.
Nhưng khi Mã Lai gọi điện thoại cho Mộ Tư, anh ta đã lên máy bay, điện thoại di động đang trong trạng thái tắt máy.
Cho nên Mộ Tư làm sao cũng không nghĩ tới, khi anh ta mang theo Bạch Tuyết chạy đến sân bay, Thịnh Hoàn Hoàn đang chạy như bay đến cục dân chính.
Một tuần sau anh từ Mỹ trở về, Thịnh Hoàn Hoàn đã gả cho Lăng Tiêu, đầu đầy tóc đen vì người khác.
Sau này mỗi khi nghĩ đến buổi sáng ngày hôm nay, trong lòng anh đều đau đến tê tâm phế liệt, những tư vị Thịnh Hoàn Hoàn không muốn anh nếm được nhất, là anh tự tay đút cho mình ăn.
Khi anh nổi giận đùng đùng chạy đến chất vấn Cố Bắc Thành, Cố Bắc Thành chỉ nói với anh ta một câu: "Tự mình làm tự mình chịu.”
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cục dân chính.
Lúc đến nơi là 7 giờ 58 phút, may mắn cô không đến muộn.
Nhưng sau khi cô xuống xe, cũng không nhìn thấy bóng dáng Lăng Tiêu, chỉ có Bạch quản gia đứng ở dưới một cây đại thụ nhìn cô.
“Bạch quản gia.”
Thịnh Hoàn Hoàn đi về phía Bạch quản gia.
Bạch quản gia cúi người với cô: "Thịnh tiểu thư”
“Lăng Tiêu có việc bận sao?" Cô hỏi.
Bạch quản gia không trả lời, chỉ không nóng không lạnh nói: "Lăng thiếu bảo Thịnh tiểu thư chờ ở đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong không hỏi nhiều nữa, đứng đợi dưới bóng cây.
Bây giờ là giữa hè, bầu trời quang đãng vạn dặm, làn da cô mềm mại, cho dù là mặt trời buổi sáng cũng vô cùng khắc. nghiệt.
“Thịnh tiểu thư xin dừng lại, đứng ở chỗ cũ.”
“Cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Bạch quản gia, cho răng mình nghe lầm.
Bạch quản gia kiên nhẫn lặp lại: "Mời Thịnh tiểu thư trở lại chỗ cũ, đợi Lăng thiếu tới.”
Tại sao?
Thịnh Hoàn Hoàn rất khó hiểu.
Bạch quản gia mặt không chút thay đổi: "Nếu Thịnh tiểu thư cảm thấy khó xử, bây giờ có thể rời đi."
Thịnh Hoàn Hoàn xem như hiểu ra, đây là Lăng Tiêu đang cố ý làm khó dễ cô, nếu không Bạch quản gia sẽ không ngốc đến mức đi bắt nạt một cô gái sắp trở thành thiếu phu nhân Lăng gia.
Thịnh Hoàn Hoàn quay trở lại đứng dưới ánh mặt trời, nhưng rất nhanh cô liền biết, Lăng Tiêu không chỉ đơn giản làm khó cô như vậy.
Cô đứng dưới ánh mặt trờisuốt năm giờ đồng hồ, mồ hôi ướt hết quần áo, làn da bị phơi nằng đến đỏ bừng, miệng khô lưỡi rát, nhưng cũng không thấy bóng dáng của Lăng Tiêu xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!